Đào Hân Nhiên bĩu môi: "Cậu đổi giọng thật nhanh.”
Trần Giang Hà nở nụ cười: "Nhất định, sau này nếu có chuyện gì liên quan đến pháp luật, còn phải dựa vào chị Đào che chở em.”
Đào Hân Nhiên: "Cậu kiềm chế một chút, cố gắng đi đường chính.”
Trần Giang Hà: "Từ cố gắng này dùng thật tốt, em nhất định cố gắng đi đúng đường.”
Đào Hân Nhiên không nói nhiều về đề tài này, liếc nhìn đồng hồ, hỏi: "Tôi ăn cơm tối xong muốn đi tìm cô Từ cùng nhau dạo chợ đêm, cậu có muốn đi cùng không?"
“Hai người đi dạo đi, em còn có mấy phần cơm phải giao, giao xong sẽ rất muộn.” Trần Giang Hà trả lời.
Đào Hân Nhiên: "Như vậy cũng tốt, miễn cho hai người ân ái, tôi ở một bên không biết làm thế nào. Đi đây, bye bye~”
“Tạm biệt.”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện QQ với cô Đào, Trần Giang Hà thở dài một hơi, từ nội dung trò chuyện mà xem, lần này xem như mạo hiểm vượt qua kiểm tra, nhưng nguy cơ vẫn chưa được giải trừ.
Hoa khôi của các trường đại học khác trong thành phố đại học hoặc là tin tức tình cảm trong Trường Tài chính Quảng Đông, chắc cô Từ sẽ không quá để ý, nhưng tin tức hoa khôi trường trung học Khương Diệc Xu đang yêu đương với tổng giám đốc Trần Giang Hà của Light Chaser nếu truyền đến bên tai cô, tám chín phần mười sẽ gây mâu thuẫn.
Bởi vì trước đây lúc Từ Chỉ Tích về nhà cùng Trần Giang Hà, thấy được một tấm ảnh tốt nghiệp ở trên bàn làm việc của anh, hơn nữa còn đặc biệt chỉ vào cô gái xinh đẹp nhất trong ảnh hỏi họ tên, lúc ấy còn nói thẳng nói Trần Giang Hà thầm mến người ta, lúc chụp ảnh ánh mắt liếc trộm người ta.
Người nói vô tâm, người nghe cố ý. Trực giác của phụ nữ, có đôi khi chuẩn xác đến đáng sợ.
“May mà cô Đào không có ác ý với mình, vừa rồi lúc nói chuyện phiếm vừa là thăm dò, cũng là nhắc nhở.”
“Bây giờ sự nghiệp của mình đang trong giai đoạn thăng tiến, tình cảm cũng đang trong giai đoạn ổn định, không thể để xảy ra sự cố, đề khó giải nhất, ít nhất phải đợi đến năm 2008 mới có cơ hội chứng thực.”
Trần Giang Hà ôm kỳ vọng rất lớn với năm 2008, đó là một năm nhiều tai nạn, thanh thế to lớn, nhưng cũng là một năm rầm rầm rộ rộ, huy hoàng rực rỡ, dưới nguy cơ cực lớn ẩn giấu cơ hội trời ban.
Một ngày nào đó thuận gió nổi lên, như diều gặp gió bay thẳng lên chín vạn dặm!
Chỉ có đứng đủ cao, mới có thể nhìn thấy phong cảnh tốt hơn, thu hoạch cuộc sống càng hoàn mỹ hơn.
Trần Giang Hà nhìn lên cao suy nghĩ một chút, sau đó lặng lẽ đạp xe điện, chở Khương Diệc Xu trở về chỗ ở của dì nhỏ.
Mở cửa ra, mùi rau trong phòng tỏa ra bốn phía, tiếng hát của dì nhỏ từ phòng bếp truyền đến: "Thế giới này rất vô tình, cảm ơn anh, nói một tiếng yêu anh, em rất muốn nghe..."
Trần Giang Hà nghe được giọng hát này, lúc vào cửa thay giày nhịn không được nói một câu: "Tôi nói hey, bạn nói hey!"
Khương Diệc Xu cũng khom lưng thay giày, vẻ mặt ngây ngô ngẩng đầu nhìn anh.
“Em nói hey.” Trần Giang Hà cười hì hì, giống như một tên ngốc.
“Hey~" Khương Diệc Xu nhẹ giọng thỏa mãn anh.
“NICE.”
Trần Giang Hà đặc biệt hài lòng, đổi xong giày thì đi đến trước bàn ăn nhìn, quay mặt về phía phòng bếp hỏi: "Dì nhỏ, không phải lễ mừng năm mới cũng không phải ăn Tết, làm một bàn lớn đồ ăn như vậy hình như có chút xa xỉ?"
Trịnh Gia Hân nghe thấy có âm thanh, cộc cộc cộc đi vài bước, thò đầu ra liếc mắt nhìn Trần Giang Hà, mỉm cười nói: "Bạn học trung học Thẩm Tòng Nhung của cháu và mấy người bạn của cậu ta, còn có bạn học Tiểu Tần và bạn cùng phòng của cậu ta lát nữa đều đến đây, mọi người cùng nhau tụ tập một bữa cơm.”
Trần Giang Hà giật mình, lấy từ trong ví ra một xấp tiền giấy, đi qua đưa cho Trịnh Gia Hân: "Vất vả rồi, thưởng cho dì.”
"Ôi, Trần tổng hào phóng quá, vừa ra tay lập tức một trăm tệ, hay là tiền xanh(*)?" Con ngươi Trịnh Gia Hân lóe sáng, tiếp nhận tiền giấy rồi nhìn vài lần.
(*)Green Coins, còn được gọi là Lincoln Motor Green Coins, là trái phiếu do Lincoln Motors phát hành trong Nội chiến Hoa Kỳ nhằm tài trợ tốt hơn cho nỗ lực chiến tranh và tránh phải chịu những khoản nợ lớn do các khoản vay từ các ngân hàng khác. các bên hợp tác thuộc địa đã phê duyệt việc phát hành, được gọi là "Tiền tệ lục địa". Năm 1863, Bộ Tài chính được ủy quyền bắt đầu phát hành tiền giấy, mặt sau của những tờ tiền này có màu xanh lá cây nên còn được gọi là tiền xanh.
Trần Giang Hà vung tay lên: "Chỉ là số tiền nhỏ, cầm đi tiêu xài.”
“Cảm ơn ông chủ~”
Trịnh Gia Hân cười híp mắt nhét tiền vào túi tạp dề, vui vẻ xoay người tiếp tục xào rau.
Khương Diệc Xu cắt cho Trần Giang Hà một quả cam, thuận tay mở TV, sau đó vào phòng bếp hỗ trợ.
“Đây là ngày thần tiên gì?”
Trần Giang Hà ngồi ở trên sô pha vừa ăn cam ngọt vừa xem tivi, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn dì nhỏ và Diệc Xu bận rộn ở trong phòng bếp, thật muốn tìm một cái bình giữ nhiệt, ngâm một nắm kỷ tử, thừa dịp tuổi trẻ sớm hưởng thụ cuộc sống về hưu.
Chắc là không quá đáng nhỉ?
------
Dịch: MBMH Translate