Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 438 - Chương 438: Thằng Nhóc Thối

Chương 438: Thằng Nhóc Thối Chương 438: Thằng Nhóc Thối

“Anh đang ở khu thương mại Thịnh Đạt gần Đại Học Trung Văn Hồng Kông, em đến đâu rồi? Anh đi đón em.”

Trần Giang Hà chủ động gọi điện cho Khương Diệc Xu.

“Em vừa bước đến cổng chính của trường.” Khương Diệc Xu nhẹ giọng trả lời.

“Em ở cổng đợi anh một lúc, anh đến ngay, cỡ khoảng 5 phút nữa sẽ đến.” Trần Giang Hà nói.

“Được.” Khương Diệc Xu gật đầu đồng ý, đi đến một vị trí dễ thấy, đợi Trần Giang Hà đến tìm cô.

Gió đêm nay hơi lớn, cũng hơi lạnh.

Khi Trần Giang Hà lái xe đến trước cổng chính Đại Học Trung Văn Hồng Kông, liếc mắt liền nhìn thấy Khương Diệc Xu đang đứng ở một nơi dễ thấy trước cổng trường, nha đầu này ăn mặc hơi phong phanh, gió đêm thổi qua, vén váy và mái tóc dài của cô lên cùng một lúc, cũng khiến cơ thể mềm mạnh của cô nhẹ nhàng run rẩy.

Trần Giang Hà sợ xe tới quá gần sẽ dọa Khương Diệc Xu, cho nên dừng xe cách đó không xa, mở cửa xe, bước nhanh đến chỗ cô.

Đôi mắt Khương Diệc Xu chợt lóe, nhìn thấy Trần Giang Hà đang sải bước đến, ánh mắt trong veo lộ vẻ mừng rỡ.

Trần Giang Hà bước vừa nhanh vừa vội đến cạnh Khương Diệc Xu, chưa nói một câu gì đã đưa tay ôm cô vào trong lòng.

“Có lạnh không?” Trần Giang Hà hỏi.

Khương Diệc Xu khẽ dậm chân, nhỏ giọng nói: “Lạnh.”

“Á.”

Khương Diệc Xu kêu lên một tiếng, Trần Giang Hà lại có thể ôm ngang cô.

“Thế này có còn lạnh không?”

Trần Giang Hà một tay bao bọc sau lưng, tay còn lại ôm chặt hai chân, sải bước đi về phía xe.

Khương Diệc Xu xấu hổ không nói nên lời, ngượng ngùng chôn má trong ngực Trần Giang Hà.

Sau khi lên xe, Khương Diệc Xu không cảm thấy lạnh nữa, gò má hồng hồng, mặt mày rủ xuống, yên lặng ngồi trên ghế phụ.

Trần Giang Hà không nhịn được đưa tay nhéo nhẹ mặt cô: “Đang nghĩ gì vậy?”

Nghĩ về anh~” Khương Diệc Xu ngẩng đầu nhìn anh, hai từ trả lời thật linh hoạt.

Trần Giang Hà thả tay xuống, nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo đến bên cạnh cúi đầu hôn lên mu bàn tay trắng nõn đó.

Khương Diệc Xu dịu dàng nhìn chăm chú anh, lông mi thon dài thỉnh thoảng rung rung, trong lòng không tự chủ được mà dâng lên nỗi sợ hãi.

Trần Giang Hà ngẩng đầu lên đối mắt với cô, kìm lòng không được nhích lại gần hơn, Khương Diệc Xu có chút căng thẳng nhưng không tránh né, khẽ lặng lẽ nhắm mắt lại.

Chỉ là một cái chạm nhẹ, Trần Giang Hà cảm giác giống như có một luồng điện xuyên qua từ cơ thể, cả người từ đầu đến chân đều tê dại.

Khương Diệc Xu dường như cũng có cảm giác tương tự, gò má càng đỏ hơn.

Cảm giác thế này thực sự hiếm có, Trần Giang Hà đang hơi rạo rực muốn tiến hơn một bước thưởng thức ngọt ngào nơi sâu thẳm, lại có người đến gõ cửa kính xe.

“Con mẹ nó nhất định là cố tình đến phá đám.”

Trần Giang Hà sửng sốt, quay lại nhìn người đang gõ cửa kính xe.

Đối phương là nhân viên bảo vệ ban an ninh Đại Học Trung Văn Hồng Kông, vô cảm nói một câu: “Chào cậu! Ở đây không cho phép dừng xe.”

“À.”

Trần Giang Hà tức giận à một tiếng, quay lại lái xe đi.

Đưa Khương Diệc Xu về nơi ở, Trần Giang Hà vốn định vào phòng tìm lại cảm giác chạm điện vừa rồi đó với cô, kết quả dì nhỏ nghe được động tĩnh liền mở cửa phòng bước ra.

“Thằng nhóc thối, cháu sang đây.”

Trịnh Gia Hân giơ tay lên gọi Trần Giang Hà.

“Làm gì?” Trần Giang Hà hỏi, vỗ vỗ mu bàn tay Khương Diệc Xu, tỏ ý cô hãy vào phòng đợi anh.

“Mua đồ cho cháu, tự mình vào cầm.” Trịnh Gia Hân nói.

“Đến đến.” Trần Giang Hà lập tức thấy hứng thú, bước vào phòng dì.

Trịnh Gia Hân mở tủ lấy ra hai bộ quần áo mới ném lên giường, còn có một đôi giày da, một đôi giày thể thao được đặt bên cạnh anh.

“Thử coi có mặc vừa hay không.” Trịnh Gia Hân nhẹ nhàng nói.

“Quần áo không cần thử, dì mua chắc chắn mặc vừa, giày phải thử, ngày nào cũng chạy bộ, kích thước dường như đã tăng lên.” Trần Giang Hà đặt mông ngồi xuống giường rồi cởi đôi giày ở chân ra.

Trịnh Gia Hân cúi người giúp anh mở hộp giày mới, lấy miếng đệm đỡ bên trong giày, nói một câu: “Duỗi chân ra đây.”

Trần Giang Hà thụ sủng nhược kinh duỗi chân qua.

“Chân to của cháu thối quá, ngộp chết người rồi.” Trịnh Gia Hân cố tình ghét bỏ giơ tay bịt mũi.

“Thối sao?” Trần Giang Hà hít mũi, mặt đầy buồn bực nói: “Sao cháu không ngửi được gì cả.”

“Phòng dì tương đối thơm, với lại cháu cũng quen với mùi thối của mình rồi, dĩ nhiên không ngửi được.” Trịnh Gia Hân khẽ cáu một câu, lại giúp anh mang giày mới một cách dịu dàng chu đáo.

“Dì, dì tốt với cháu quá.” Trần Giang Hà cúi đầu nhìn Trịnh Gia Hân, từ trong thâm tâm cảm khái nói.

Khi còn nhỏ không thể buộc dây giày, mỗi lần dây giày tuột ra Trần Giang Hà lớn tiếng kêu “Dì”, cô liền bịch bịch bịch chạy đến bên cạnh, vừa ghét bỏ lại thân thiết cột chắt cho anh.

Trịnh Gia Hân ngẩng đầu liếc nhìn anh, nói: “Lúc đầu những thứ này phải được tặng cho cháu vào ngày sinh nhật 11 tháng 5 của cháu, nhưng sau khi cái thằng nhóc thối như cháu nói với dì thị trường chứng khoán sắp điều chỉnh, cổ phiếu của dì đã luôn thua lỗ, dì tức giận đến mức không có cảm giác thèm ăn trong vài ngày.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0