“Trách cháu sao?” Trần Giang Hà cười hì hì hỏi ngược lại.
“Cháu không nói thời gian điều chỉnh, thị trường chứng khoán đang hoạt động tốt, cháu nói sắp điều chỉnh, thị trường chứng khoán đã bắt đầu sập, không trách cháu thì trách ai.” Trịnh Gia Hân bĩu môi, buồn bực nói.
“Cái này… Quả thật trách cháu, cháu dùng sức mạnh của miệng làm sập thị trường chứng khoán, cháu sẵn lòng gánh vác mọi trách nhiệm về việc này, bồi thường đầy đủ cho khoản lỗ đầu tư của tiểu thư Trịnh Gia Hân.” Trần Giang Hà nghiêm túc nói.
“Không cần cháu bồi thường khoản lỗ đầu tư, dì muốn tự mình kiếm lại.”
Trịnh Gia Hân nhướng mày, động tác nhanh chóng giúp anh thay xong giày, nói: “Được rồi, thử đi một vòng đi, nhìn giày mới có siết chân không.”
Trần Giang Hà xuống giường thử đi vài bước, rất hài lòng nói: “Không lỏng không chặt, mềm vừa phải, perfect!”
Trịnh Gia Hân nghiêm túc quan sát anh vài lần, đưa tay tháo bao quần áo mới trên giường, nói: “Thử cái áo khoác này luôn.”
“Ồ.” Trần Giang Hà nhận lấy áo khoác mà dì đưa đến, mặc lên người bước tới chiếc gương soi một chút, phát hiện chỉ số đẹp trai nằm ngoài bảng xếp hạng, hoàn toàn có thể chuyển hình phạt từ tù chung thân thành bị bắn trăm phát.
“Dì, cháu muốn nghe dì khen cháu một tiếng đẹp trai.”
Trần Giang Hà hay tay chống nạnh, xoay người nói với Trịnh Gia Hân.
“Đẹp trai~” Trịnh Gia Hân thỏa mãn anh bằng nụ cười dịu dàng.
“Vẫn là dì, trước đây các đàn chị ở trường của bọn cháu đều lương tâm mơ hồ kêu cháu là thằng khốn.” Trần Giang Hà nói.
Trịnh Gia Hân mỉm cười không nói gì.
Trần Giang Hà bước về trước vài bước, ghé sát vào tai cô hỏi: “Dì, chân cháu thật sự thối sao?”
“Còn được, trong phạm vi tiếp nhận.” Trịnh Gia Hân mặt đầy hờ hững, nói tiếp: “Nếu cháu sợ Diệc Xu ghét bỏ, thì đi tắm đi, thuận tiện xoa xoa chân, rửa sạch sẽ rồi lại vào phòng con bé.”
“Dì không cản cháu ngủ chung một giường với Diệc Xu sao?” Trần Giang Hà hơi nghi ngờ.
“Hai đứa trai tài gái sắc, tình đầu ý hợp, dì cản làm gì.”
Trịnh Gia Hân mím môi, vốn dĩ không muốn nói nhưng vẫn không nhịn được nhắc nhở: “Tiếng động nhỏ chút, đừng hại dì ngủ không yên giấc là được rồi.”
Trần Giang Hà bật cười, nói: “Vì sự hiểu chuyện này của dì, tối nay cháu sẽ về lại trường ngủ.”
“Thật sao?” Trịnh Gia Hân chớp mắt.
“Dĩ nhiên.” Trần Giang Hà gật đầu nói: “Cháu không thể đặt sung sướng của mình trên nỗi đau của dì.”
“Xem như cháu có lương tâm.”
Trịnh Gia Hân hiểu ý mỉm cười, xoay người thu dọn xong quần áo và giày cho anh, giúp mang xuống lầu.
Trần Giang Hà và Khương Diệc Xu ở trong phòng cô hơn 1 giờ mới chịu rời đi, quay lại trường đã là 10 giờ tối.
Ký túc xá 414 trong khoảng thời gian này rất náo nhiệt, các bạn học của những ký túc xá bên cạnh đều tụ tập ở đây, một bàn đấu địa chủ, một bàn trác kim hoa, lại một bàn xem phim trước máy tính.
Bây giờ Trần Giang Hà đối với đánh bài không có hứng thú gì, sau khi vào phòng lại gần bàn máy tính, liếc nhìn bộ phim mà đám Lưu Đống Lương đang vây xem.
Cứ tưởng đó là thể loại phim nước ngoài, không ngờ là sản phẩm trong nước《Hoàng Phi Hồng》.
“Một đám đ*t mẹ, thật sự cải tà quy chính sao?”
Trước đây Trần Giang Hà đã xem Hoàng Phi Hồng không biết bao nhiêu lần, gần như thuộc lòng lời thoại, chính là từ nơi này học được câu tiếng anh đầu tiên “Love tiger oil”, lắc đầu không quan tâm.
Đang chuẩn bị đi tắm lên giường nằm, điện thoại vang lên vài tiếng “Tinh tinh tinh” của QQ.
Trần Giang Hà bấm vào QQ, là của Lâm Tư Tề gửi, rồi bấm vào xem thì bỗng nhiên sửng sốt.
“Ông chủ, vừa rồi có hơn mười tên say xỉn xông vào cơ sở, đập phá văn phòng của chúng ta, còn khiến Tử Du và vài nhân viên nghiệp vụ bị thương.”
“Bảo vệ tốt bản thân, tôi đến ngay!”
Trần Giang Hà phản ứng nhanh chóng, trong ký túc xá gọi một tiếng, những chàng trai đang chơi bài, xem phim thậm chí còn không thèm mặc áo khoác quần dài, trên cơ bản đều mặc quần cộc, dép tông, vội vàng lao ra khỏi tòa nhà ký túc xá, nghe được tiếng động dì quản lý ký túc xá thò đầu ra ngoài nhìn liền sợ đến mức lòng ngực run lẩy bẩy.
“Bọn nhỏ, đừng xung động, đừng đánh nhau!”
Dì quản lý ký túc xá la to một tiếng, kết quả không ai trả lời.
Ký túc xá nam cách cơ sở Light Chaser hơn 400m, Trần Giang Hà dẫn đầu hàng chục người chạy hết chặng đường, lấy tốc độ nhanh nhất xuất hiện trước cổng cơ sở.
Lúc này, hơn chục tên say xỉn tìm cớ gây sự, đập phá dã man, cố tình đả thương người khác trong văn phòng, đang định rời đi.
Trần Giang Hà nhướng mày, trong khu văn phòng khắp nơi hỗn loạn, vài nhân viên nghiệp vụ mặc đồng phục Light Chaser ngã xuống đất không dậy nổi, cánh tay của Lưu Tử Du Trưởng Phòng Bộ Phận Quan Hệ Công Chúng dường như bị vật sắc bén rạch một miệng vết thương, chảy rất nhiều máu, trên người Lâm Tư Tề cũng đầy máu đang dùng băng cầm máu giúp cô ta băng bó cầm máu.
Trần Giang Hà bị một màn này kích thích đến mắt đỏ ngầu, vốn muốn báo cảnh sát, gọi xe cứu thương, nhưng tình huống trước mắt này, lý trí có mạnh đến mấy cũng không thể áp chế được lửa giận trong lòng, đưa tay giật lấy cây gậy trong tay một bạn học bên cạnh, lao đến đập vào đầu một trong những tên say xỉn!
“Chơi!”
------
Dịch: MBMH Translate