Tôn Thiên, lão Lục ký túc xá mắt nhìn thấy Lưu Tử Du bị thương, Tam ca cũng đã cầm gậy lao ra, hét lớn, chạy nhanh về phía trước hơn mười bước như một con báo đơn độc, chợt nhảy lên nâng đầu gối.
Thoáng chốc chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, một người đàn ông chân tay cường tráng, đầu mập tai to, cái bụng tròn vo lúc này bị anh đá bay xa hơn 2m, ngã xuống đất như một con cá da trơn lớn, bình bịch mấy lần, ngửa đầu ọe ọe ói như điên, toàn bộ rượu và thức ăn trong dạ dày đều bị nôn ra ngoài.
Tuy là như vậy, Tôn Thiên vẫn không tha cho hắn, cúi người cởi dép tông dưới chân ra, bước lên nhắm vào miệng và mặt hắn, lốp bốp điên cuồng đánh một trận!
Trần Giang Hà và Tôn Thiên động thủ, những chàng trai cùng đi tự nhiên cũng không sợ hãi, không nói gì trực tiếp đánh.
Bên này người đông thế mạnh, lại đều là những người trẻ tuổi sức lực dồi dào khoảng chừng hai mươi, trong tay còn cầm đồ, hai ba người đánh một người, cục diện gần như nghiêng về một phía.
3 phút sau, 11 tên say xỉn gây chuyện ngổn ngang ngã xuống đất.
Một nhóm người đá vào mặt.
Người trẻ tuổi không đánh nhau như trẻ con điểm đến thì ngưng, rất nhiều tình huống hạ hoặc không đánh, hoặc đã đánh là đánh đến chết.
Chiến đấu tàn bạo như vậy, những ông chủ của gian hàng ăn uống đối diện cơ sở Light Chaser sợ hãi đến mức rối rít dẹp quầy đóng cửa sớm, để tránh vạ lây người vô tội.
Một số bạn học nam dẫn bạn gái ra chợ đêm đi dạo, bạn học nam chặn đường, cũng là lần đầu tiên dẫn bạn gái chạy trốn, tránh vì sợ không bì kịp.
Cũng có rất nhiều người xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, tập trung tại cửa sau Đại Học Tài Chính Quảng Đông, cùng theo dõi với nhân viên bảo vệ của phòng an ninh.
“Được rồi, đừng đánh, đánh nữa sẽ xảy ra án mạng.”
Một lúc sau, giọng nói của Trần Giang Hà vang lên, mọi người nhao nhao dừng lại.
“Các cậu về ký túc xá ngủ đi, tàn cuộc cứ để tôi giải quyết.” Ánh mắt Trần Giang Hà nhìn quanh một vòng, trầm giọng nói.
“Được!”
Các chàng trai vừa đoàn kết vừa nghe chỉ huy, chỉ một câu nói của Trần Giang Hà, mọi người đã quay đầu rời đi, không chút dông dài nào.
“Tam ca, tôi và anh cùng giải quyết.”
Tôn Thiên rất có nghĩa khí ở lại.
Đám người Lưu Đống Lương, Trương Khải, Vương Viễn Bằng, Lý Tuấn tất cả đều đứng sau lưng Trần Giang Hà.
Những bạn học khác đến giúp, các anh em ký túc xá cũng theo sau gánh vác, mỗi một người đều hiểu rõ đạo lí.
Trần Giang Hà quay đầu nhìn họ, không nói gì, sải bước vào khu văn phòng đến cạnh Lâm Tư Tề và Lưu Tử Du.
“Tôi ổn, chỉ là vô tình bị mảnh kính bể bắn trúng tay.”
“Tôi không bị thương, vừa rồi những tên khốn đó muốn bắt nạt tôi, những người đồng nghiệp này đã giúp tôi ngăn họ lại.”
Lưu Tử Du và Lâm Tư Tề thay nhau nói.
Trần Giang Hà nghe nói như vậy trong lòng thả lỏng, bảo người đưa hai người đến phòng y tế, sau đó ra cửa lại đánh đám người nằm trên đất một trận nữa.
“Đừng đánh… Đừng đánh.”
Trải qua nhiều lần bị đánh tàn nhẫn và chà đạp, những người nằm bên ngoài đã tỉnh rượu, 10 phút trước họ còn dựa vào men rượu không kiêng nể gì cả giống như đám thổ phỉ, kiêu căng phách lối xông vào cơ sở Light Chaser đánh đập điên cuồng, tổn thương người, bây giờ lại như chó rớt xuống nước ôm đầu xin tha, miệng đầy kêu rên.
Đám người này đều là kẻ ác, côn đồ, mỗi một người đều có tiền án, tụ chung một chỗ thì không chuyện xấu nào mà không làm, chỉ cần có thể lấy tiền, loại việc xấu gì cũng nhận, trong mắt cơ bản không có luật pháp. Đôi khi cảnh sát cũng không thể làm gì được họ, bắt rồi thả, thả rồi bắt, vào trại tạm giam như về nhà.
Tuy nhiên, lần này họ đã thất bại hoàn toàn.
Đầu tiên là bị một nhóm sinh viên động thủ không nặng không nhẹ mà đánh đến mức không bò dậy nổi, lại bị Trần Giang Hà dùng đế giày luân phiên quất vào mặt, dưới đòn kép làm nhục thêm đau nhức, khiến họ chỉ có thể kêu rên và xin tha.
“Là ai sắp xếp bọn mày đến gây chuyện?”
Trần Giang Hà đánh mệt, châm một điếu thuốc, phun khói vào mặt một tên béo.
Cả người tên béo đau nhức, cảm giác như có vài khúc xương bị gãy, nghe được câu hỏi của Trần Giang Hà, cố nén đau đớn, phát âm không rõ ràng, ấp úng trả lời: “Đều, đều là hiểu lầm.”
“Hiểu lầm sao?” Trần Giang Hà nhướng mắt, hừ lạnh nói: “Tao đến nhà mày làm tình với mẹ mày, rồi nói với ba mày là hiểu lầm, ba mày có thể tha cho tao hay là mày có thể thay ba mày tha cho tao không?”
“Tao…”
Tên béo bị nói móc đến mức muốn nói lời thô tục, nhưng vừa há miệng, Trần Giang Hà đưa tay búng tàn thuốc, miệng hắn trở thành một cái gạt tàn thuốc.
“Khụ khụ khụ.”
Tên béo sau khi ăn một ngụm tàn thuốc lại ho khan kịch liệt, sắc mặt rất khó coi, lúc này, hắn hận không thể lấy điện thoại từ trong túi báo cảnh sát bắt mình lại, để tránh phải chịu đựng đau khổ từ người này nữa.
“Dáng người người mập như vậy, mà xương của cơ thể lại yếu thế này sao, một chút tàn thuốc đã không chịu nổi rồi?”
Trần Giang Hà trầm mặt, lớn tiếng hỏi: “Ai sắp xếp bọn mày đến gây chuyện? Mẹ nó mày còn làm màu với tao, ông đây trực tiếp dùng tàn thuốc đốt đầu gà của bọn mày.”
Vừa dứt lời, Trần Giang Hà liền đưa tay tuột quần của tên béo ra.
“Tam ca, việc nặng này hơi biến thái cứ giao cho tôi, tôi thích làm việc này nhất.”
Vương Viễn Bằng lấy ra từ trong túi một điếu thuốc lá, lạch cạch một lần đã châm lửa thành công, anh ta nóng lòng muốn thử bước đến cạnh Trần Giang Hà.
“Sao cậu biết là việc nặng, chẳng lẽ tên béo này là kim thêu hay gì?”
Trần Giang Hà vừa nói, vừa tăng lực độ trong tay.
Tên béo bị dọa sợ không nhẹ, vội nói: “Đừng làm, đừng làm, tôi nói, tôi nói, ai đó bên công ty tài chính tìm bọn tôi đến gây chuyện, tên cụ thể thì tôi không biết, đối phương liên lạc với bọn tôi thông qua một người anh em trong ngành cho vay nặng lãi.”
“Công ty Tài Chính?”
Trần Giang Hà nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ, trong đầu hiện ra một cái tên.
Bạch Khải Đông.
------
Dịch: MBMH Translate