"Cậu không thích tôi chủ động sao?" Từ Chỉ Tích ở trong điện thoại hỏi.
"Thích, cô không chủ động, làm sao em có cơ hội chứ." Trần Giang Hà không một chút nào cấm kỵ mà nói ra, xoay người xuống xe, mở cốp xe sau, chọn ra mùi hương hoa oải hương từ một đống "nước hoa", lúc lên xe tiện tay mở ra, đặt lên trên.
"Tôi thay quần áo khác liền ra ngoài, cậu tới dưới lầu ký túc xá đón tôi." Từ Chỉ Tích nói.
"Được, lập tức đến ngay." Trần Giang Hà cười đáp lại, sau khi cúp điện thoại, đạp chân ga một cái, lái xe với tốc độ máy bay.
Lúc Từ Chỉ Tích thay xong quần áo đi ra khỏi ký túc xá của nhân viên phòng đào tạo, Trần Giang Hà đã đốt thuốc đứng ở cửa xe chờ cô.
"Hút thuốc liên tục không tốt cho sức khỏe."
Từ Chỉ Tích tiến lên, rút điếu thuốc trong miệng Trần Giang Hà ra, lại hơi ngượng ngùng mà nói: "Đây là lần đầu tiên hẹn cậu đi dạo phố, muốn tinh xảo hơn một chút, cho nên bỏ ra rất nhiều thời gian chọn quần áo với trang điểm, nên để cho cậu chờ lâu."
"Hôn một cái em liền tha thứ cho cô." Trần Giang Hà mỉm cười nói.
"Không hôn." Từ Chỉ Tích nhón chân lên, nhìn Trần Giang Hà ở khoảng cách gần nhưng mà không hôn.
Trần Giang Hà kỳ thực đối với mỹ nữ có sức miễn dịch rất mạnh, đặc biệt là khi sự nghiệp của anh ngày càng lớn mạnh, mỹ nữ loại này trong xã hội nguồn lực khan hiếm, đối với anh mà nói hầu như dễ như trở bàn tay, không nói những cái khác, riêng những sinh viên làm việc trong Light Chaser, đã có rất nhiều cô gái xinh đẹp rồi.
Cho dù như vậy, anh đối với Từ Chỉ Tích lại hầu như không hề có sức đề kháng, cô giáo Từ quyến rũ từ trong ra ngoài, bất luận đứng xa nhìn hay là nhìn gần, thì cô ấy đều rất xinh đẹp, nếu như nhìn ở góc hẹp hơn, từ góc độ chỉ riêng ngoại hình thôi, cô ấy tuyệt đối là cô gái xinh đẹp nhất mà Trần Giang Hà từng gặp.
"Nhịn không được."
Trần Giang Hà ôm lấy gò má của cô, cúi đầu mạnh mẽ cắn một cái, sau đó thừa dịp lúc cô nhắm mắt đúng lúc tách ra, tiêu sái xoay người đem cửa xe ghế phụ mở ra.
"Khốn nạn ~" Hai má Từ Chỉ Tích đỏ ửng đi tới, cúi đầu ngồi vào trong xe.
Sau khi Trần Giang Hà lên xe, mới vừa đóng cửa xe lại, thì nhìn thấy Từ Chỉ Tích khịt mũi, nghi ngờ hỏi: "Vừa rồi cậu chở cô gái khác à?"
Trần Giang Hà không lên tiếng, đến gần giúp cô cài dây an toàn, sau đó ngửi một cái mùi thơm trên người cô, nói: "Vẫn là hương thơm ở trên người vợ dễ chịu nhất, nước hoa bán ở trên thị trường đều là rác rưởi."
"Hừ." Từ Chỉ Tích hừ nhẹ một tiếng: "Tôi hỏi một đằng cậu trả lời một nẻo, nhất định là bị tôi nói trúng rồi."
Trần Giang Hà cũng không giải thích, giơ tay chỉ về đồ ở phía trên.
Từ Chỉ Tích theo ngón tay anh nhìn qua: "Hương hoa oải hương."
Đợi Từ Chỉ Tích nhìn thấy, Trần Giang Hà lúc này mới giải thích một câu: "Em nghe nói mùi hoa oải hương có hỗ trợ giấc ngủ, thư giãn, giảm căng thẳng nên đã mua nó."
"Ồ." Từ Chỉ Tích gật đầu, không truy hỏi thêm gì nữa, quan tâm nói: "Cậu gần đây áp lực nhiều lắm à?"
"So với trước kia khá hơn một chút." Trần Giang Hà nói, quay đầu nhìn về phía Từ Chỉ Tích: "Nhìn thấy cô cũng đã thoải mái hơn, có loại cảm giác thuộc về mình vậy."
"Cho nên tôi thuộc về cậu?" Từ Chỉ Tích nhẹ giọng hỏi.
"Không phải." Trần Giang Hà lắc đầu một cái, lúc Từ Chỉ Tích mở to mắt nhìn anh, sát vào bên tai cô cười nói "Cô là mẹ của hai đứa con sinh đôi của em."
"Cậu người này ... Rất xấu nha!"
Từ Chỉ Tích xấu hổ đến mức không nhịn được giơ tay lên đánh vào trong lồng ngực anh.
Trần Giang Hà để cho cô đập mấy cái, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay trắng nõn mềm mại có thể ép được ra nước của cô, cười hỏi: "Em hư hỏng như vậy, cô ngồi xe của em, chẳng phải là dê vào miệng cọp sao?"
"Tôi cũng cảm thấy như vậy." Từ Chỉ Tích nửa thật nửa giả gật đầu, nói: "Cậu mở cửa, thả tôi đi xuống, tôi phải về nhà."
"Nhà cô ở Giang Tây, cách xa ngàn dặm." Trần Giang Hà cười nói.
"Vậy tôi về nhà cậu, nói với chú dì, nói cậu ở trường học một chuyện tốt cũng không làm, chuyên môn làm chuyện xấu." Từ Chỉ Tích nói.
"Vậy cô thực sự là làm công việc cố vấn làm đến nhà." Trần Giang Hà nhịn cười không được.
Từ Chỉ Tích nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của anh, sâu kín nói: "Cậu là cái tên khốn nạn, hiện tại hình như cũng không sợ tôi đến tìm bố mẹ ..."
"Em sợ." Trần Giang Hà nghiêm chỉnh lại: "Em vừa nghe cô nói phải đi cáo trạng với bố mẹ em, em sợ đến tim run lên, không tin cô sờ một cái xem."
Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng giậm chân, thực sự là không thể làm gì được anh, tay nhỏ còn bị anh kéo nhẹ để ở trong lòng.
Trần Giang Hà khởi động xe, dự định đưa cô đi dạo phố Thiên Hà.
------
Dịch: MBMH Translate