Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 448 - Chương 448: Cậu Thật Sự Thầm Mến Người Ta

Chương 448: Cậu Thật Sự Thầm Mến Người Ta Chương 448: Cậu Thật Sự Thầm Mến Người Ta

Từ Chỉ Tích lặng lẽ rút tay ra, híp mắt dựa vào ở trên chỗ ngồi nghỉ ngơi chốc lát, lúc mở mắt quay đầu nói với Trần Giang Hà: "Mùi hoa oải hương thật sự có thể hỗ trợ giấc ngủ, tôi vừa nãy suýt chút nữa ngủ mất."

"Muốn ngủ thì cứ ngủ một giấc đi, khi nào đến nơi em gọi cô." Trần Giang Hà cười nói.

"Không ngủ, tôi muốn nhìn cậu lái xe." Từ Chỉ Tích chớp mắt nói.

Cô luôn thích nhìn dáng vẻ nghiêm túc làm việc của Trần Giang Hà, đặc biệt là nhìn gò má của anh, cảm giác rất tuấn tú, có một loại khí chất khiến người ta mê muội, thận trọng lại thâm thúy.

Trần Giang Hà nhíu mày, có hứng thú hỏi: "Cô có phải chưa thi bằng lái xe không? Hôm nào em dạy cho cô lái xe được chứ."

Từ Chỉ Tích liếc mắt liền có thể nhìn được tâm tư của anh: "Cậu nói lái xe, nói với tôi lái xe khẳng định không phải cũng một cái ý tứ."

"Bất kể có phải là cùng một ý hay không, dù sao cũng đã đến lúc cô học lái xe rồi, em muốn tự mình dạy cô." Trần Giang Hà trả lời.

Lúc xe sắp chạy đến phố Thiên Hà, điện thoại trong túi Trần Giang Hà vang lên, vốn là không muốn nhận, thế nhưng vang lên hồi lâu, lấy ra liếc nhìn ID người gọi: Diệc Xu.

Trần Giang Hà theo bản năng muốn tránh tầm mắt của cô giáo Từ, thế nhưng Từ Chỉ Tích đã theo bản năng liếc nhìn màn hình điện thoại di động của anh, trong lòng hơi hồi hộp một chút.

"Alo."

Trần Giang Hà bình tĩnh alo một tiếng, sau khi nghe được Khương Diệc Xu nhẹ giọng đáp lại, anh có chút hưng phấn mỉm cười: "Hôm nay ngày gì, bạn học Diệc Xu lại chủ động gọi điện thoại cho tôi vậy, số điện thoại này của cậu mấy tháng nay không có xuất hiện ở trên màn hình điện thoại của tôi đấy."

Câu nói này của Trần Giang Hà ngược lại là không hề có một chút nào nói dối, Khương Diệc Xu thực sự hiếm khi chủ động gọi điện thoại cho anh, mà anh đặc biệt đem sự thực này nói ra, tương đương với việc nói rõ với cô giáo Từ: Tôi với Khương Diệc Xu bình thường rất ít liên hệ, thậm chí không có liên hệ.

Càng quan trọng hơn là, lúc anh nghe điện thoại, vẻ mặt rất tự nhiên, giọng nói không hề dao động một chút nào, trên mặt hưng phấn hòa khóe miệng nở nụ cười, vẻ phấn khích trên khuôn mặt và nụ cười trên môi hoàn toàn thể hiện phản ứng bình thường khi nhận được cuộc gọi từ bạn học cũ.

"Có lâu như vậy sao?" Khương Diệc Xu suy nghĩ một chút, mình quả thật đã mấy tháng rồi không chủ động gọi điện thoại cho Trần Giang Hà, phần lớn đều là anh chủ động gọi tới, cô thông thường chỉ có lúc nhớ anh rất nhiều, mới gửi tin nhắn.

"Có, lâu đến thái quá." Trần Giang Hà cười hì hì trêu ghẹo nói: "Có phải là bởi vì một kẻ cặn bã như tôi không xứng đáng được sinh viên hàng đầu của trường đại học 985 quan tâm với thăm hỏi?"

"Không phải." Khương Diệc Xu nhỏ giọng phủ nhận, sau đó hỏi anh: "Anh đang làm gì?"

"Tôi đang lái xe." Trần Giang Hà thành thật trả lời, mỉm cười hỏi ngược lại: "Có chuyện gì tìm tôi à?"

"Ừm." Khương Diệc Xu ân một tiếng, nói: "Hiệu trưởng trường cấp 3 đề nghị tổ chức họp lớp trước năm học, mọi người đều nói đến làng đại học Long dong và nhất trí mời anh đãi bọn họ một bữa."

"Buổi họp lớp rất có ý nghĩa, mời khách cũng không thành vấn đề." Trần Giang Hà gật đầu, hờ hững đáp lại: "Tôi ủng hộ vô điều kiện."

Nói xong, anh lại hỏi thêm một câu: "Còn có chuyện gì khác không?"

Đây là mở đầu để kết thúc cuộc gọi.

Đổi lại bình thường, khi Trần Giang Hà nhận được cuộc gọi chủ động của Khương Diệc Xu, nhất định sẽ trò chuyện với cô ấy một lúc, cho dù chỉ là nghe cô ấy kể về cuộc sống hằng ngày ở trong trường học, hoặc là những chuyện thú vị mà cô ấy đã làm với dì nhỏ gần đây.

Tình huống bây giờ không giống vậy, tốt nhất nên giữ thời lượng cuộc gọi trong vòng một phút.

"Không có, cuối tuần gặp." Khương Diệc Xu ôn nhu đáp lại, ngẩng đầu nhìn các bạn học cấp ba đang vây quanh cô, nhỏ giọng nói một câu: "Anh ấy đồng ý mời khách."

Trần Giang Hà nghe thấy tiếng hò reo hoan hô với âm thanh ồn ào của rất nhiều người ở đầu bên kia điện thoại, mỉm cười nói: "Được rồi, cuối tuần gặp."

Sau đó cúp điện thoại, nhìn thời lượng cuộc gọi là 45 giây, lại nhìn Từ Chỉ Tích, sắc mặt như thường.

"Là cô gái xinh đẹp nhất lớp cấp ba gọi cho cậu sao?" Từ Chỉ Tích bình tĩnh hỏi một câu, tuy rằng vừa nãy đã thấy ID người gọi, nhưng cô không muốn biểu hiện quá rõ ràng.

"Đúng thế." Trần Giang Hà gật đầu thừa nhận, còn đặc biệt nói bổ sung: "Trước đó, cô nói em thầm mến người ta, lúc chụp hình tốt nghiệp còn lén nhìn trộm, Khương Diệc Xu."

"Vậy cậu là thật sự thầm mến người ta?" Từ Chỉ Tích rầu rĩ mà hỏi.

"Muốn nói không phải, vậy khẳng định đang gạt cô, dù sao thì hầu hết nam sinh trong lớp học chúng em đều thầm mến cô ấy, đều là hình thành hiệu ứng bầy cừu."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0