“Tích tích tích”, “Tích tích tích”.
Tin nhắn QQ liên tiếp vang lên, ảnh chân dung Tần Thiệu Hải lóe lên.
Trần Giang Hà di chuyển con chuột, mở tin nhắn ra nhìn.
Hải Nạp Bách Xuyên: "Giang Hà, ngày mai họp lớp, tất cả mọi người muốn đi đến trường Tài chính Quảng Đông dạo chơi, cậu chuẩn bị xong chưa?"
Không Phụ Tuổi Thanh Xuân: "Đến thì đến đi, trước sau gì cũng xảy ra.”
Hải Nạp Bách Xuyên: “Ở trường cậu có nhiều fan nhỏ như vậy, không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?”
Không Phụ Tuổi Thanh Xuân: "Không phải có cậu sao? Lần trước cậu xuất hiện trong MV Light Chaser, bây giờ khẳng định đi đến đâu cũng có một đám người nhìn chằm chằm cậu, có thể giúp tôi hấp dẫn sự chú ý.”
Hải Nạp Bách Xuyên: "Ấy, đừng nói nữa, tôi thật đúng là bị cậu hại thảm, từ sau khi MV kia nổi tiếng, rất nhiều người vừa thấy tôi, lập tức hỏi thăm thầy bói kia, phiền muốn chết.”
Không Phụ Tuổi Thanh Xuân: "Khá lắm, mạch não của những người xung quanh cậu thật kỳ lạ. Ngày mai cậu có đến không?”
Hải Nạp Bách Xuyên: "Chắc chắn rồi, nếu tôi không ở đây, thời khắc mấu chốt cũng không ai đỡ đạn giúp cậu.”
Không Phụ Tuổi Thanh Xuân: "Anh em tốt!”
Hải Nạp Bách Xuyên: "Nghe nói công ty mới tuyển một lúc hơn ba mươi người đẹp quản lý cấp cao, khuôn mặt và dáng người đều rất đỉnh, hôm nào giới thiệu một chút cho tôi đi."
Không Phụ Tuổi Thanh Xuân: "Cút!”
Hải Nạp Bách Xuyên: "Được rồi.”
Mặc kệ nói như thế nào, hàn huyên trên QQ một hồi với Tần Thiệu Hải ngây ngô, tâm trạng của Trần Giang Hà lập tức rộng mở thông suốt, có một số việc sớm muộn gì cũng phải đối mặt, chuẩn bị tốt tâm lý, tùy thời tùy chỗ chuẩn bị nghênh đón bão táp là được.
Chủ nhật, mới sáng sớm Trần Giang Hà đã bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức.
Cầm điện thoại từ đầu giường lên, ấn nút nghe theo bản năng, mơ mơ màng màng phát ra âm thanh: "Alo.”
"Ê, Giang Hà, chúng tôi sắp đến cửa chính trường học của cậu rồi, đừng nói là cậu còn chưa rời giường đó nha?"
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc, không phải bạn nối khố Tần Thiệu Hải, mà là lớp trưởng Dư Kiến Văn.
Thời trung học Dư Kiến Văn làm lớp trưởng ba năm, năng lực cá nhân và thành tích học tập đều rất xuất sắc, mỗi lần thi thì xếp hạng đều không kém Khương Diệc Xu nhiều lắm, vốn cũng là thi Trung Đại, kết quả lúc thi tốt nghiệp trung học phát huy thất thường cực kỳ nghiêm trọng, nên đỗ vào Thâm Đại cách Trung Đại hơn một trăm km.
“Vãi, vừa rồi tôi còn đang nằm mơ.”
Trần Giang Hà dụi dụi mắt để tỉnh táo lại: "Mọi người chờ tôi ở cửa, lập tức đến ngay.”
Dứt lời cúp điện thoại, thay quần áo đánh răng rửa mặt, chạy chậm rời khỏi ký túc xá, đi đến cửa chính của trường đón người.
Khi đến cổng trường, Trần Giang Hà vừa nhìn đã phát hiện lần họp lớp này người đến cũng không ít, đoán chừng có hơn ba mươi người, trong đó không thiếu một số “tiểu trong suốt” vắng mặt nhiều lần trong những buổi họp lớp.
Dư Kiến Văn đánh giá Trần Giang Hà một phen, cười ha hả nói: "Trần Giang Hà, hơn một năm không gặp, càng lớn cậu càng đẹp trai.”
Dư Kiến Văn vừa dứt lời, bạn học nữ Mao Hiểu Lệ tương đối ngay thẳng trong lớp cười hì hì nói tiếp: "Còn không phải sao, trước kia tôi luôn cảm thấy bạn học Trương Minh Kiệt là nam sinh đẹp trai nhất trong lớp, không nghĩ đến bây giờ chỉ nhìn qua thôi đã thấy bạn học Trần Giang Hà đẹp hơn, bạn học Trương mọc lệch rồi.”
Phương thức nói chuyện của Mao Hiểu Lệ khiến cho Trương Minh Kiệt có chút khó chịu, nhưng cũng không tiện mắng chửi người, chỉ có thể phản bác một câu: "Bạn học Mao, cậu đừng nói lung tung, tôi chỉ không đẹp trai như trước mà thôi.”
Mao Hiểu Lệ nghe vậy đảo mắt, không phản ứng, cười nhìn về phía Trần Giang Hà.
Trần Giang Hà không nói gì, đầu tiên là liếc mắt nhìn Khương Diệc Xu trong đám người, chợt lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ: "Bây giờ mới bảy giờ mười phút, mọi người hẳn là chưa ăn sáng nhỉ, gần đây có quán điểm tâm sáng mùi vị rất ngon, đi qua vừa ăn vừa tán gẫu thế nào?”
Nghe được lời này của Trần Giang Hà, các bạn học đều cao hứng bừng bừng, chỉ có Trương Minh Kiệt bĩu môi, liếc mắt nhìn Dư Kiến Văn.
Dư Kiến Văn thì tiến lên vỗ vỗ vai Trần Giang Hà, nói: "Nhiều người như vậy, ăn một bữa điểm tâm sáng ít nhất tốn hơn một ngàn tệ, tuy rằng bây giờ cậu có tiền, nhưng chúng tôi cũng không phải tổ chức thành đoàn đến đây tống tiền địa chủ, vẫn nên đi căn tin ăn đơn giản một chút thôi, có thể tiết kiệm bao nhiêu thì tiết kiệm.”
“Cũng được.”
Trần Giang Hà liếc mắt một cái nhìn ra Trương Minh Kiệt và Dư Kiến Văn mắt đi mày lại muốn gây sự, cũng không quanh co vòng quanh cùng bọn họ, dứt khoát đồng ý, không nói hai lời dẫn mọi người đi đến căn tin Bắc Uyển.
So với căn tin Nam Uyển, căn tin Bắc Uyển cách ký túc xá giáo viên xa hơn rất nhiều, xác suất gặp cô Từ tương đối nhỏ.
------
Dịch: MBMH Translate