Dọc theo đường đi, rất nhiều người đều chào hỏi với Trần Giang Hà, thậm chí có học tỷ khuôn mặt xinh đẹp, ăn mặc đẹp đẽ, trên người mang theo hương thơm liếc mắt lả lơi trước mặt mọi người, mở miệng đóng miệng kêu “anh đẹp trai”, kêu đến cmn ngọt.
“Cũng may dưới tình huống có nhiều người, Diệc Xu sẽ không chủ động đứng cùng một chỗ với mình, nếu không lúc đi đoạn đường này hậu quả khó lường.”
Khoé mắt Trần Giang Hà liếc Khương Diệc Xu đang sóng vai đi cùng Hàn Thu Nhã, cô nhóc này rõ ràng là hạc giữa bầy gà, lại khiêm tốn giống như cây xấu hổ, im lặng đi ở trong đám người.
“Diệc Xu, bạn trai nhà cậu nhân khí ở trong trường học thật cao.” Hàn Thu Nhã nhịn không được xì xào bàn tán ở bên tai Khương Diệc Xu.
“Ừ.” Khương Diệc Xu nhẹ nhàng gật đầu.
"Trường Tài chính người đẹp rất nhiều, nữ yêu tinh lẳng lơ cũng không ít, nhưng mà tớ thấy Trần Giang Hà ngược lại rất quy củ, người ta thân thiết gọi cậu ấy “anh đẹp trai”, cậu ấy chỉ cười cười chứ không đáp lại." Hàn Thu Nhã nói tiếp.
“Cậu ấy vẫn luôn rất quy củ.” Khương Diệc Xu mỉm cười tán thành.
“Cậu không thể lơ là, tôi nghe nói bên cạnh cậu ấy có một nữ thư ký, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người siêu đẹp.” Hàn Thu Nhã lại nói.
“Hả?” Ánh mắt Khương Diệc Xu chợt lóe.
“Hôm nào cậu gặp thư ký của cậu ấy, lập quy tắc, công ra công, tư ra tư, bảo cô ấy đừng vượt quá giới hạn.” Hàn Thu Nhã đề nghị.
“Không cần.” Khương Diệc Xu lắc đầu.
Hàn Thu Nhã sững sờ nhìn cô một cái, thở dài: "Này, tớ cũng không biết nên nói cái gì, luôn cảm thấy cậu quá khoan dung với bạn trai, sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề.”
“Sẽ không.” Giọng nói Khương Diệc Xu rất nhẹ, ánh mắt lại kiên định, liếc mắt nhìn Trần Giang Hà đi đầu đi ở phía trước, nhỏ giọng nói: “Chúng tớ sẽ không xảy ra vấn đề.”
Nghe được lời này, Hàn Thu Nhã giơ tay qua nắm tay Khương Diệc Xu, vừa bất đắc dĩ vừa hâm mộ nói: “Khó trách trước kia Trần Giang Hà nói đùa ở trước mặt tớ muốn đánh gãy xương sườn nấu canh cho cậu uống, nếu tớ là nam, gặp được cô gái tốt như cậu, tớ sẽ trực tiếp móc tim móc phổi ra.”
“Có hơi dọa người...” Khương Diệc Xu cười yếu ớt lầm bầm một tiếng.
Hàn Thu Nhã ngẩng đầu nhìn cô, làm bạn thân nhiều năm như vậy, vốn nên miễn dịch với nhan sắc và khí chất của cô, nhưng mỗi lần nghiêm túc nhìn cô, trong lòng vẫn kìm lòng không được cảm thấy cô thật sự rất đẹp, hơn nữa tính cách trời sinh dịu dàng, quả thực làm cho người ta rung động không thôi.
Trên thực tế, không chỉ có Hàn Thu Nhã đang nhìn Khương Diệc Xu, đại đa số nam sinh tham gia họp lớp hôm nay, đều sẽ không tự giác hướng ánh mắt về phía cô gái mình đã từng thầm mến mấy năm, mơ thấy rất nhiều lần này.
Đi đến căn tin Bắc Uyển, Trần Giang Hà quẹt thẻ mời các bạn ăn sáng.
Đến phiên Khương Diệc Xu, Trần Giang Hà cười hì hì hỏi cô: "Em muốn ăn gì?”
“Cái này, cái này, còn có cái kia.” Khương Diệc Xu giơ ngón tay chỉ trứng gà, củ cải đỏ và cháo hoa, dịu dàng nói.
"Sao không gọi thêm mấy món, buổi sáng khẩu vị không tốt hay là muốn tiết kiệm tiền giúp anh?" Trần Giang Hà hỏi.
“Ba thứ này là đủ rồi, ăn không được nhiều lắm.” Khương Diệc Xu đáp.
“Em thật sự dễ nuôi mà.”
Trong lúc Trần Giang Hà nói chuyện cười vươn tay ra, muốn nhéo gò má non mịn của cô một cái, nửa đường nhịn xuống, ngược lại gãi gãi đầu của mình.
Khương Diệc Xu thấy thế nở nụ cười, ghé sát vào anh thấp giọng nói: "Anh không cần có áp lực, em sẽ không để ý người ta gọi anh là anh đẹp trai.”
“Hả?” Trần Giang Hà nháy mắt mấy cái.
Khương Diệc Xu không nói thêm gì nữa, bưng khay đồ ăn xoay người rời đi.
“Thu Nhã, cậu ăn gì?” Trần Giang Hà hỏi Hàn Thu Nhã.
“Giống Diệc Xu là được.” Hàn Thu Nhã rầu rĩ không vui trả lời.
“Cậu bắt đầu đi theo con đường thục nữ à?” Trần Giang Hà có chút kinh ngạc.
“Không.” Hàn Thu Nhã lắc đầu phủ nhận: “Tôi thấy Diệc Xu đối xử tốt với cậu như vậy, bỗng cảm thấy bụng hơi no rồi.”
Trần Giang Hà cười không phúc hậu nói: "Cuộc sống độc thân không dễ chịu, mau tìm bạn trai hoặc quay lại với Tần Thiệu Hải đi.”
“Không vội, người theo đuổi tôi rất nhiều, một người thích hợp cũng không có, tôi phải mở to hai mắt chọn lựa kỹ càng.”
Hàn Thu Nhã ngạo kiều lắc đầu, sau đó bưng khay đồ ăn lên, học bước đi của Khương Diệc Xu đi về phía khu vực các bạn học tụ tập.
Trần Giang Hà cười nhìn cô đi xa, lúc quay đầu, ngoài ý muốn thấy hai người đẹp đi đến trước mặt, thế mà lại là Lâm Tư Tề và Lưu Tử Du.
Trên người hai cô đều mặc đồ thể thao, hai má đỏ bừng, cổ và xương quai xanh đều có dấu vết đổ mồ hôi, hẳn là vừa chạy bộ xong ở sân thể dục, cùng nhau đến ăn sáng.
“Chào Trần tổng.”
“Chào ông chủ.”
Hai người đều cười khanh khách chào hỏi Trần Giang Hà.
Có lẽ là Lâm Tư Tề lớn lên xinh đẹp, dáng người lại cực kỳ xuất chúng, cho nên khi cô xuất hiện ở trước mặt Trần Giang Hà, lúc cười chào hỏi hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của mọi người.
Kể cả Khương Diệc Xu đang cúi đầu ăn cháo, cũng theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía cô.
------
Dịch: MBMH Translate