Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 458 - Chương 458: Rốt Cuộc Vẫn Là Tình Yêu Ngọt Ngào

Chương 458: Rốt Cuộc Vẫn Là Tình Yêu Ngọt Ngào Chương 458: Rốt Cuộc Vẫn Là Tình Yêu Ngọt Ngào

“Diệc Xu.”

Khương Diệc Xu vừa ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tư Tề, Tần Thiệu Hải ngồi đối diện cô không xa bỗng nhiên gọi cô một tiếng.

“Hả?”

Khương Diệc Xu quay ngược lại nhìn về phía Tần Thiệu Hải.

Trong lúc cô ngây người, Lâm Tư Tề và Lưu Tử Du đã gói hai phần bữa sáng xoay người rời đi.

Lần này, ánh mắt mọi người chuyển dời lên trên người Tần Thiệu Hải, chỉ có Trương Minh Kiệt si ngốc nhìn bóng lưng Lâm Tư Tề, trong lòng ngũ vị tạp trần.

"Kia, cái kia ấy, cái phần củ cải kia thoạt nhìn hình như ăn rất ngon, có thể gắp chút cho tôi nếm thử được không?" Vẻ mặt Tần Thiệu Hải hàm hậu cười hỏi.

“Có thể.”

Khương Diệc Xu mỉm cười gật đầu, cầm cái thìa múc một muỗng lớn đưa đến khay đồ ăn của anh ta.

Lúc này, Trần Giang Hà đi đến, một tay ngăn cản thìa của Khương Diệc Xu, tay kia đưa thẻ cơm cho Tần Thiệu Hải: "Muốn ăn thì tự mình lấy thẻ đi quẹt, Diệc Xu chỉ ăn chút đồ như vậy, cậu còn không biết xấu hổ chặn đường ăn cướp?”

Nói xong, Trần Giang Hà cúi đầu ăn củ cải thái hạt lựu trong thìa của Khương Diệc Xu.

"Hơi mặn một chút."

Trần Giang Hà ăn một ngụm xong, khẽ nhíu mày.

Khương Diệc Xu không ngờ Trần Giang Hà dám ăn đồ trong thìa của mình trước mặt nhiều bạn học như vậy, rõ ràng sửng sốt một chút, sau khi nghe anh nói "Có chút mặn", lại theo bản năng xoay tay múc một ngụm cháo hoa đưa đến bên miệng anh.

Trần Giang Hà cũng không khách sáo, xoạt xoạt một tiếng ăn cháo hao, cười híp mắt nói: "Củ cải phối cháo hoa, cuộc sống có hy vọng.”

Khương Diệc Xu dịu dàng cười một tiếng, thấy hai tay anh trống trơn, dứt khoát gõ quả trứng gà trong khay đồ ăn, bóc xong đưa qua.

“Em tự ăn đi.” Trần Giang Hà cười nói: “Lòng đỏ trứng để lại cho anh.”

“Được.” Khương Diệc Xu đỏ mặt rụt tay về, cái miệng nhỏ gặm từng miếng lòng trắng trứng.

Bạn học Tần Thiệu Hải kẹp ở giữa hai người há hốc mồm, cúi đầu cầm Lý Tử Viên trên bàn uống một ngụm, nhịn không được lầm bầm nói: "Mẹ nó, rõ ràng là sữa ngọt, sao uống lại chua vậy.”

“Sữa quá hạn mới chua, cái đồ sa điêu này.”

Trần Giang Hà cười mắng một câu, liếc mắt nhìn bốn phía, rõ ràng là anh mời mọi người ăn sáng, kết quả lúc quẹt thẻ xong lại đây, cư nhiên ngay cả một chỗ ngồi cũng không có, nhất là tên chó Trương Minh Kiệt này, lại mặt dày ngồi ở đối diện Khương Diệc Xu.

Nhưng mà thao tác bất thình lình vừa rồi của Trần Giang Hà, quả thực chính là đả kích cực mạnh, khiến cho bạn học Trương Minh Kiệt ăn cái gì cũng tựa như ăn phân, càng ăn càng không có mùi vị.

“Đừng nhìn nữa, trong phạm vi năm mét không tìm được chỗ thích hợp để cậu đặt mông, ngồi lên đùi tôi đi.” Tần Thiệu Hải rất rộng lượng duỗi chân ra.

“Không.” Trần Giang Hà lắc đầu, nói: “Ngồi trên đùi cậu cấn chết đi được, tôi muốn ngồi trên đùi bạn học Trương Minh Kiệt.”

“Cậu lại dám lẳng lơ nữa hả?” Tần Thiệu Hải trợn mắt.

“Tôi đây ngồi trên đùi Thu Nhã là được rồi, chân Thu Nhã đầy đặn như vậy, ngồi lên chắc chắn rất thoải mái.” Trần Giang Hà cười ha hả nói.

Tần Thiệu Hải nghe được lời này, cả người đều tê dại, cầm lấy thẻ cơm của Trần Giang Hà xoay người rời đi, quyết định tiêu hoang một hồi để trả thù.

“Trần Giang Hà, cậu không biết xấu hổ.”

Hàn Thu Nhã không quen Trần Giang Hà nói chuyện kiểu này, rầm rì mắng anh một câu, sau đó cố ý vô tình duỗi chân ra: "Cậu có gan lại đây ngồi thử xem.”

“Thử thì thử.”

Tính cách Trần Giang Hà vốn không kiêng nể gì, hơn nữa ở đây đều là bạn học trung học sớm chiều ở chung ba năm, lẳng lơ vừa đủ ngược lại tăng tiến tình cảm.

Mấu chốt là Trần Giang Hà lẳng lơ như vậy, bề ngoài khiến người ta có cảm giác anh hòa mình với tất cả mọi người, không có nặng bên này nhẹ bên kia, mọi người cũng sẽ không đặc biệt chú ý đến anh và Khương Diệc Xu.

“Thế mà cậu cũng dám ngồi trên đùi tôi à? Quên đi quên đi, cậu thì có gan, nhưng tôi sợ.”

Hàn Thu Nhã thấy Trần Giang Hà bước nhanh đến trước mặt, hiếm khi cảm thấy hơi hoảng loạn, rụt chân lại, khoé mắt lại phát hiện Khương Diệc Xu bên cạnh đang lặng lẽ xê dịch ra một vị trí, nghiêng người chỉ chiếm một chút chỗ ngồi, còn lại một nửa để không, sau đó cẩn thận từng li từng tí đưa lòng đỏ trứng trong tay cho Trần Giang Hà.

"Được lắm phu xướng phụ tùy." Trong lòng Hàn Thu Nhã chua xót âm thầm than thở, cô cũng rất muốn có được tình yêu tâm linh tương thông như vậy, đáng tiếc các phương diện đều không bằng Diệc Xu, nam sinh bên cạnh lại kém Trần Giang Hà mười vạn tám ngàn dặm, Tần Thiệu Hải người duy nhất từng xác định quan hệ yêu đương, lại là một tên muộn tao thích thiếu phụ.

“Giang Hà, cậu ngồi chỗ tôi đi, tôi ăn no rồi.”

Dư Kiến Văn đứng dậy, vẫy vẫy tay với Trần Giang Hà.

“Vẫn là lớp trưởng cũ biết thương xót tôi.”

Trần Giang Hà cười ha hả đáp lại, đi đến ngồi xuống, chờ Tần Thiệu Hải cầm thẻ cơm của anh đưa cơm đến.

Trần Giang Hà người này, vừa ngầu vừa đẹp trai lại có tiền và rất hào phóng, phương diện làm người cũng không có chỗ chê, có người đưa thang thì thuận thế mà lên, người ta cho bậc thang thì đi xuống, một chút cũng không già mồm cãi láo, các bạn học nữ ở đây cũng nhịn không được nhìn anh thêm vài lần.

Sau khi ăn xong bữa sáng đơn giản, các bạn học đều muốn đi dạo sân trường.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0