Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 460 - Chương 460: Tay Có Ý Nghĩ Của Mình, Không Bị Khống Chế Của Đại Não

Chương 460: Tay Có Ý Nghĩ Của Mình, Không Bị Khống Chế Của Đại Não Chương 460: Tay Có Ý Nghĩ Của Mình, Không Bị Khống Chế Của Đại Não

Lời này vừa nói ra, quả thật có rất nhiều bạn học nể tình vỗ tay, nhất là Khương Diệc Xu, cô nhóc này con ngươi trong suốt, cảm thấy cho dù anh hát loạn cũng dễ nghe hơn Trương Minh Kiệt vừa rồi nhiều.

"Tha thứ tôi cả đời này ngang ngạnh phóng túng yêu tự do. Làm sao tôi có thể sợ một ngày nào đó tôi sa ngã và từ bỏ lý tưởng của mình? Ai cũng có thể làm được. Làm sao tôi có thể sợ một ngày nào đó chỉ có bạn và tôi…”

Trần Giang Hà lúc hát loạn chỉ để tấu hài, lúc nghiêm túc hát quả thực có bảy tám phần tương tự như Gia Câu, khiến các bạn học ở trong phòng nghe hát đến mơ màng, nghĩ thầm người này lúc học trung học ca hát cũng chỉ tầm trình độ trung thượng, cũng không phải rất trâu bò, lên đại học cứ như bật hack, kỹ thuật hát bỗng dưng tuyệt vời, con mẹ nó thế này cũng quá ưu tú rồi.

Kỳ thật bọn họ nào biết, kiếp trước Trần Giang Hà kinh doanh, mở công ty, thường xuyên tham gia các loại sự kiện kinh doanh, không biết ra vào qua bao nhiêu phòng KTV, hát hò cùng bao nhiêu công chúa.

……

Cùng bạn học trung học càn rỡ cả ngày, sau khi ăn cơm tối, mọi người đều tự trở về trường, Trần Giang Hà lái xe một mình đưa Khương Diệc Xu về chỗ ở của dì nhỏ, Tần Thiệu Hải lề mề đi theo phía sau Hàn Thu Nhã, cùng cô chen chúc xe buýt trở về thành phố đại học.

Xe buýt Quảng Đông từ trước đến nay đều chật chội, hai người vất vả chen lên cùng một chiếc xe, lại giống như hai con cá nheo bị xâu chuỗi song song trên dây thừng, ngực dán sau lưng, tựa vào cửa trước xe buýt không thể nhúc nhích.

Điều này làm cho Hàn Thu Nhã cảm thấy rất khó chịu.

Tần Thiệu Hải lại có chút hưởng thụ.

“Cậu có thể đừng lộn xộn không?” Hàn Thu Nhã khó khăn giơ cánh tay lên, chọc chọc ngực Tần Thiệu Hải.

“Tôi không lộn xộn mà.” Vẻ mặt Tần Thiệu Hải vô tội.

“Rõ ràng cậu vẫn động đậy, còn không thừa nhận?” Hàn Thu Nhã tức giận đến đỏ mặt.

“Tôi thật sự không nhúc nhích, là xe đang nhúc nhích.” Tần Thiệu Hải giải thích một câu, nhưng anh ta biết Thu Nhã cố chấp, giải thích cũng vô dụng, đơn giản dán càng sát hơn một chút, hai tay ôm lấy cô từ phía sau.

Từ sau lần chia tay trước, Hàn Thu Nhã lại gầy đi rất nhiều, khuôn mặt tròn trước kia dần dần gầy thành khuôn mặt trái xoan, vòng eo và đùi cũng gầy đi mắt thường có thể thấy được, tóc ngắn lúc trước để thành tóc dài, khẽ che đường nét hai má, nhìn gần, còn rất xinh đẹp.

“Cậu làm gì đấy?” Hàn Thu Nhã bị động tác to gan của anh làm cho hoảng sợ, nếu không phải trong xe hoàn toàn không có không gian xê dịch, cô sẽ không chút do dự lập tức đẩy Tần Thiệu Hải ra, kéo dài khoảng cách.

Tần Thiệu Hải hít sâu một hơi, giọng điệu khẩn cầu nhỏ giọng nói: “Chúng ta làm lành đi.”

Thân thể Hàn Thu Nhã cứng đờ, không nói lời nào, cũng không lộn xộn, cứ để anh ôm như vậy.

Đợi đến khi xe buýt chạy đến trạm đại học thì dừng lại, hai người xuống xe, Hàn Thu Nhã đẩy Tần Thiệu Hải ra, thở phì phò mắng to: "Tần Thiệu Hải, cậu chính là một tên khốn kiếp, vứt bỏ tôi rồi lại cầu xin tôi quay lại, bây giờ tôi đã không thích cậu nữa rồi, cậu cút đi, đi tìm Hương Hương của cậu đi."

Tần Thiệu Hải đứng mặc cho cô mắng, một câu phản bác cũng không có, chờ cô mắng xong, mới mở miệng nói: "Nếu cậu tức giận, có thể đánh tôi, đừng bảo tôi cút, lời này rất dễ làm tổn thương người khác.”

"Cậu còn biết tổn thương người khác, lúc trước khi cậu chủ động đề nghị chia tay, có nghĩ đến cảm nhận của tôi không, lúc ấy tôi đã nghĩ đến việc buông bỏ băn khoăn, một lần nữa tiếp nhận cậu, là chính cậu không quý trọng!"

Hàn Thu Nhã hít hít mũi, nói: "Tôi sẽ không cho cậu cơ hội nữa, giữa chúng ta không có khả năng, cậu đi đi.”

“Ồ.”

Tần Thiệu Hải gật đầu, xoay người rời đi.

Hàn Thu Nhã hít sâu một hơi, cũng sải bước rời đi, đi mãi đến khi sắp không thở nổi mới tựa vào một thân cây, khóc hu hu: "Tình yêu ngọt ngào đều là của người khác, cái gì tôi cũng không có, cái gì cũng không có..."

So với Tần Thiệu Hải và Hàn Thu Nhã, một cặp nam nữ si tình không thể quyết định quay lại với nhau, Trần Giang Hà và Khương Diệc Xu hiển nhiên là hạnh phúc, bởi vì hai người từ khi bắt đầu xác định quan hệ yêu đương thì chưa bao giờ cãi nhau, thậm chí chưa bao giờ mở miệng nặng lời với nhau.

Có đôi khi Trần Giang Hà cũng sẽ lo lắng, tình yêu như vậy, có khi nào giống như những người thân thể khỏe mạnh chưa bao giờ sinh bệnh, đột nhiên vừa bệnh sẽ ngã xuống hay không.

Nhưng mỗi khi nhìn thấy Khương Diệc Xu an tĩnh dịu dàng ở bên cạnh mình, nội tâm của anh sẽ đặc biệt bình tĩnh, tựa như tìm được chốn về, không suy nghĩ quá nhiều, chỉ nghĩ cố gắng kiếm tiền, để cho cô trải qua cuộc sống vô lo vô nghĩ.

“Diệc Xu.” Lúc Trần Giang Hà lái xe tiến vào khu chung cứ, gọi cô một tiếng.

“Hả?” Khương Diệc Xu vừa rồi nhắm mắt nghỉ một lúc, nghe được Trần Giang Hà gọi cô mới mở mắt, ngơ ngác nhìn về phía anh.

Trần Giang Hà đối diện với cô, sau đó giơ tay lên, hỏi: "Lúc em ngủ, sao vẫn nắm tay anh không chịu buông ra?"

Mặt Khương Diệc Xu nhẹ nhàng đỏ lên, nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: "Tay có ý nghĩ của mình, không bị khống chế của đại não..."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0