“Anh nghĩ cứ như vậy nắm tay em không buông ra, tình yêu có thể vĩnh viễn đơn thuần không có bi ai hay không.”
Khương Diệc Xu chọn một ca khúc rất hợp với tình hình trong danh sách phát nhạc của Trần Giang Hà, “Tình yêu đơn giản”.
Trần Giang Hà nắm chặt tay Khương Diệc Xu, tâm trạng không tệ hừ theo vài câu, sau đó hỏi cô: "Em cũng thích bài hát này sao?"”
“Ừ.” Khương Diệc Xu gật đầu, đôi mắt hạnh tươi đẹp động lòng người lóe ra ánh sáng dịu dàng, nhẹ giọng nói:" Em muốn cứ đối xử tốt với anh như vậy.”
“Anh cũng muốn.”
Trần Giang Hà giơ tay nhẹ nhàng vén tóc trên má phải cô ra, nghiêm túc nhìn chăm chú cô, một lúc lâu sau, nghiêng người qua hôn.
“Rầm.”
Đột nhiên một tiếng vang nhỏ vang lên, Khương Diệc Xu bị Trần Giang Hà hôn không cẩn thận mở tủ đựng đồ của xe.
Hai người không hẹn mà cùng cúi đầu nhìn, bên trong chứa một hộp túi vuông nhỏ chứa đồ vật, màu đỏ, lam sắc, lục, trắng đều có.
“Đây là cái gì?” Khương Diệc Xu đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi một câu.
“Kẹo.” Trần Giang Hà có hơi xấu hổ, nhưng vẫn bình tĩnh cầm một gói, cẩn thận giải thích: “Khi còn bé thường ăn kẹo nổ.”
Kẹo nổ thuộc loại thực phẩm giải trí có tính giải trí tương đối cao, các hạt kẹo nhỏ thêm khí ga sau khi gặp hơi nóng trong miệng sinh ra lực đẩy, khiến cho các hạt kẹo nổ nhảy nhót trong miệng, đầu lưỡi lộp bộp rung động.
“Ồ.” Khương Diệc Xu ồ một tiếng, lặng lẽ khép tủ lại.
“Ong ong ong.”
Trong ba lô nhỏ của Khương Diệc Xu truyền ra tiếng rung của điện thoại di động, cô lấy ra nhìn: "Dì nhỏ nhắn tin hỏi khi nào em trở về, có phải đang ở cùng với anh hay không.”
“Tiếng dì nhỏ này của em kêu càng ngày càng tự nhiên.” Trần Giang Hà vừa cười vừa nói.
Khương Diệc Xu cười nhẹ, rất nghiêm túc nói: "Dì nhỏ đối xử với em như người nhà, em và dì ấy ở chung rất hòa hợp.”
“Như vậy khá tốt, miễn cho anh luôn lo lắng có người khi dễ em.”
Trần Giang Hà nói, nghĩ thầm nếu sau này cô Từ, thư ký nhỏ cũng có thể giống như dì nhỏ, ở chung hòa hợp cùng Diệc Xu thì càng tốt.
Tục ngữ nói ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó, buổi tối lúc Trần Giang Hà ngủ thì mơ thấy một giấc mơ rất thú vị.
Trong mơ anh và cô Từ, Diệc Xu còn có thư ký nhỏ bốn người tìm dì nhỏ cùng nhau chơi trò chơi, kết quả trình độ chơi trò chơi của bốn người cực kỳ hay, khiến dì nhỏ tài giỏi kỹ thuật cao siêu thua liên tục hơn mười ván, cứng rắn hố dì nhỏ đến độ nước mắt lưng tròng, trốn ở trong chăn khóc.
Cố tình Trần Giang Hà lại là một người vô tâm vô phế, từ nhỏ đến lớn chưa thấy dì nhỏ khóc bao giờ, nhìn cô trốn trong chăn khóc, thế mà còn dang hai tay chống nạnh cười không ngừng...
Nếu không phải là bị đồng hồ sinh học quấy nhiễu, Trần Giang Hà thật muốn ngủ thêm một lát, mơ xong giấc mộng đẹp khó có được này.
Khi Trần Giang Hà tỉnh lại, bên ngoài trời vừa sáng, các bạn cùng phòng đang ngủ say, tiếng ngáy vang liên tiếp, thỉnh thoảng còn xen lẫn vài tiếng nói mớ mơ mơ màng màng.
“Mẹ kiếp, không chơi được nữa, lại là một đôi tiểu tam không dậy nổi...”
Trong miệng Lưu Đống Lương lầm bầm, đạp một nhát đạp bay chiếc chăn đắp trên người xuống đất, chân lông đen sì lộ ra, thoạt nhìn tựa như heo đất lông đen ở nông thôn, còn cmn rất gợi cảm.
Lão lục Tôn Thiên là người ngáy mạnh nhất trong ký túc xá này, bình thường anh ta sẽ nặng nề hừ một tiếng, sau đó tu tu tu tu giống như súng máy bắn phá, một hơi có thể bắn ra mấy chục phát đạn, làm cho người ta lo lắng có khi nào không thở được mà nghẹn thở chết trên giường.
Nhưng môi trường sống ồn ào như vậy, Trần Giang Hà lại cảm thấy rất thân thiết.
Con người chính là kỳ quái như vậy, mới vừa vào ký túc xá cảm thấy ồn ào không thích ứng được, về sau dần dần thành thói quen, bây giờ thì không có những tiếng ngáy ngược lại ngủ không yên.
Hôm nay là thứ hai, chương trình học được sắp xếp tương đối sát sao, hơn nữa đều là môn chuyên ngành, cho nên Trần Giang Hà lần lượt lay tỉnh các bạn cùng phòng đang ngủ say, đốc thúc bọn họ tích cực đi học, làm tròn chức trách của bạn cùng phòng, sau đó nghỉ học đến Group Buying Take Away “Light Chaser” họp.
Chín giờ sáng, cách thời gian chính thức họp còn một tiếng rưỡi, toàn bộ Light Chaser đã kín người hết chỗ, đội ngũ quản lý và bán hàng của chín thành phố thuộc vùng đồng bằng sông Châu Giang đã tập hợp lại, số người dự kiến có mặt là 1365, con số thực tế là 1365, không có ai vắng mặt.
“Nếu tất cả mọi người đã đến đông đủ, vậy không lãng phí thời gian, trực tiếp bắt đầu họp.”
Trần Giang Hà cầm micro đứng ở phía trước toàn thể nhân viên, trước tiên chào hỏi, hô khẩu hiệu nâng cao tinh thần, sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay gọi tất cả mọi người đến đây, chủ yếu có hai việc.”
“Chuyện đầu tiên là công ty hiện đang nỗ lực mở rộng thị trường bán hàng tại đồng bằng sông Dương Tử, cần chọn ra một nhóm anh em có năng lực kinh doanh mạnh và có khả năng thích ứng với những cuộc chiến đấu và những chuyến công tác dài ngày."
"Chuyện thứ hai, còn 100 ngày nữa là đến năm mới, để mọi người có thể có một năm tốt đẹp, công ty đã đặt ra một kế hoạch khuyến khích thành tích cuối năm."
------
Dịch: MBMH Translate