Sau khi bữa tiệc kết thúc, để tránh dẫm vào vết xe đổ của bữa tiệc ngày 1 tháng 5, Trần Giang Hà lặng lẽ từ hậu đài chạy về tầng ký túc xá.
“Ba.”
Trần Giang Hà đứng trên ban công ký túc xá gọi điện cho ba: “Tiệc tân gia Nguyên Đán chắc chắn hủy bỏ sao?”
Vài ngày trước sau khi biết chuyện nhà sẽ tổ chức tiệc tân gia vào Nguyên Đán, Trần Giang Hà lập tức gọi điện thượng lượng hủy bỏ với ba, tối nay nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên xác nhận lại một lần nữa.
“Ừ, hủy bỏ.” Trần Kiến Quốc nói: “Lần trước con đã gọi điện nói có chuyện phiền toái, gia đình chắc chắn sẽ không để con ấm ức.”
“Ba anh minh!” Trần Giang Hà nịnh bợ, tiếp đó nói sang chuyện khác: “Mấy ngày trước có đề cập với ba chuyện hợp đồng phòng trọ, ba và mẹ đã bàn bạc sao rồi?”
Nghe vậy, Trần Kiến Quốc cười nói: “Chuyện này không cần bàn bạc, mẹ con tán thành hai tay, ước mơ lớn nhất của bà ấy trong đời này chính là làm chủ cho thuê phòng, thu tiền thuê, uống chút trà.”
“Nhưng khoảng thời gian này kinh tế không khởi sắc, ở quê rất nhiều nhà máy ngoại thương không thể vận hàng được, công nhân nghỉ sớm về nhà, lúc này đầu tư một số tiền lớn để hợp đồng phòng thuê, cảm giác như mua bán lỗ vốn.” Trần Kiến Quốc nói tiếp.
Trần Giang Hà bày tỏ sự không đồng tình: “Suy thoái kinh tế chỉ là tạm thời, giáo sư kinh tế ở trường con nói, chỉ cần nhà nước ra tay can thiệp, tình hình rất nhanh sẽ chuyển biến tốt, chúng ta thừa dịp lúc này đầu tư phòng trọ, vừa có thể trả giá với chủ nhà trực tiếp, lại có thể bàn bạc thời hạn hợp đồng, rất có hời.”
“Có lý.”
Trần Kiến Quốc sờ cằm suy nghĩ, nói: “Nếu hợp đồng phòng trọ được ký kết, cải tạo và năng cấp nhà sẽ mất một hai tháng, vừa khít khoảng thời gian tất cả công nhân trên công trường đều nghỉ ngơi ở nhà không có việc gì để làm, có thể kêu họ cùng nhau làm chút chuyện.”
“Vâng, ba sắp xếp đi, không đủ tiền thì gọi điện cho con.” Trần Giang Hà rất dứt khoát nói.
Trần Kiến Quốc nghe được giọng điệu này của con trai, cảm giác như thân phận bị đảo ngược, nhưng ông cũng không nghĩ nhiều, chỉ là cười ha hả nói: “Con một lần đưa vài trăm vạn, ba cũng hoài nghi có phải con lén lút cướp ngân hàng hay không.”
Trần Giang Hà bĩu môi nói: “Cướp ngân hàng nào có tương lai gì, con trai ba bây giờ đang làm việc, tương lai còn có lợi nhuận hơn mở ngân hàng.”
Trần Kiến Quốc cười ha ha một tiếng: “Thằng nhóc, khoe khoang không cần đóng thuế đúng không.”
“Nếu khoe khoang có thể thổi ra tiền, con nhất định theo luật đóng thuế.” Trần Giang Hà trả lời.
“Con có thể khoe khoang.” Trần Kiến Quốc cười mắng, sau đó nói: “Giờ không còn sớm, mau tắm đi ngủ đi.”
“Vâng!” Trần Giang Hà cười đùa hí hửng trả lời một câu, cúp máy, quay đầu phát hiện ký túc xá náo nhiệt khác thường.
Hóa ra là mất sinh viên nam của ký túc xá khác tràn vào ký túc xá 414, ngồi chung một chỗ mở tiệc trà.
Khi năm nhất, các chàng trai tụ chung một chỗ chủ đề thảo luận, không ngoài “Sinh viên nữ” và “Võng Du”, bây giờ nhóm người đều thay đổi, nhắc đến “Thi nghiên cứu sinh” và “Kế hoạch đời người”, cùng với sự kiện lớn trên thế giới, tìm hiểu quá khứ thảo luận hiện tại.
Cái khiến Trần Giang Hà cảm thấy ngoài ý muốn là, kẻ phóng đãng của ký túc xá, đồng chí Vương Viễn Bằng vua pháo binh lại muốn thi lên nghiên cứu sinh.
“Viễn Bằng, cậu nghĩ thế nào, tốt nghiệp đại học về nhà thừa kế hầm mỏ nhà cậu không thơm hơn sao, sao phải học thêm mấy năm lãng phí tuổi thanh xuân của cậu đúng không?” Trương Khải hỏi một câu
“Anh Khải, cũng đã sống cùng ký túc xá được 2 năm, anh còn chưa hiểu rõ tôi sao?
Vương Viễn Bằng mỉm cười, nói: “Cuộc sống đại học quá tốt, tôi muốn ở lại thêm vài năm, phải thi lên nghiên cứu sinh.”
“Con mẹ nó, anh Bằng, anh cứ nói thẳng là muốn làm hại thêm vài cô gái nữa đi.” Lão lục Tôn Thiên nhận ra ý của câu.
“Tiểu Thiên, lời nói này của cậu có phải có chút coi thường tôi không?” Vương Viễn Bằng nhếch miệng lên: “Vài sao? Nếu tôi thi đậu nghiên cứu sinh, sẽ chỉ có chút theo đuổi như thế sao, thế nào cũng phải vài chục đến trăm em đi.”
Tôn Thiên trợn tròn mắt khi nghe điều này, quay đầu hỏi Trần Giang Hà: “Tam ca, anh có ý tưởng thi lên nghiên cứu sinh không?”
“Không có.” Trần Giang Hà trực tiếp lắc đầu: “Tiếng anh của tôi không ổn, số học cũng kém, môn chuyên ngành không tốt, thi lên nghiên cứu sinh đơn thuần lãng phí thời gian.”
“Tiếng Anh của tôi cũng không ổn.”
Vương Viễn Bằng lại tiếp chủ đề: “Tôi nhớ lúc đó cấp 3, giáo viên tiếng Anh yêu cầu bọn tôi đặt cho mình một cái tên tiếng Anh, tôi suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra cái tên thích hợp.”
“Tên tiếng Anh không đơn giản?”
Lưu Đống Lương cười nói: “Trước kia tôi lấy một cái tên tiếng Anh là Tony,
“Giang Hà, tên tiếng Anh của cậu tên gì?” Lưu Đống Lương tuột miệng hỏi.
“Tên tiếng Anh của tôi hơi dài.”
------
Dịch: MBMH Translate