Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 489 - Chương 489: Chúng Ta Không Còn Là Một Đôi Nữa

Chương 489: Chúng Ta Không Còn Là Một Đôi Nữa Chương 489: Chúng Ta Không Còn Là Một Đôi Nữa

Từ Chỉ Tích mở mắt ra, nhìn anh như một kẻ ngây thơ, yên tĩnh chờ đợi chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.

"Em có chút mệt rã rời."

Trần Giang Hà ợ một cái, híp mắt nói: "Ký túc xá đóng cửa rồi, trở về không được, em đến chỗ cô ngủ một đêm được không."

"Ừm, được."

Từ Chỉ Tích tựa hồ đối với chuyện này sớm đã dự liệu được, ôn nhu hỏi anh một câu: "Vậy cậu có thể không động chạm vào tôi được không?"

"Có thể." Trần Giang Hà dựa vào rượu mời không chút nghĩ ngợi đáp ứng.

"Tôi không tin." Từ Chỉ Tích nở nụ cười: "Cậu lừa người."

"Lừa cô là chó nhỏ." Trần Giang Hà vẻ mặt thành thật.

"Vậy thì tốt, tôi cũng buồn ngủ rồi." Từ Chỉ Tích đứng dậy, liếc nhìn xung quanh, đã không còn ai nữa, thế là ôn nhu hỏi: "Cậu cõng tôi trở về có được hay không?"

"Đây chính là việc chân tay." Trần Giang Hà xoay người, vỗ bả vai rộng của mình nói: "Gọi chồng một tiếng rồi em cõng cô."

Từ Chỉ Tích đỡ vai hắn, hai chân khép lại đứng ở trên ụ đá, do dự một hồi lâu mới đáp lại lời anh vừa nói: "Gọi, gọi không ra miệng."

"Vậy cô lên trước đi."

Trần Giang Hà cũng không vội, cúi người xuống, hai tay đặt trên bắp chân của cô, hơi dùng sức, liền đem cô nâng lên lưng.

"Ồ, thật là nặng, trước đây trong nhà giết heo lúc cởi xuống vỗ một cái thịt heo cũng chỉ đến như thế." Trần Giang Hà cười trêu chọc.

Trên thực tế, vóc người Từ Chỉ Tích vô cùng tốt, cân nặng cũng rất nhẹ, Trần Giang Hà vác lên cũng không tốn sức là bao, phía sau lưng nhu nhu mềm mại, hơi thở thoang thoảng mùi thơm của cô, khiến anh một lúc lâu tâm viên ý mã.

"Cậu cố ý cười nhạo tôi, tôi không nặng một chút nào." Gò má Từ Chỉ Tích ửng hồng, sát vào bên tai anh nhẹ giọng kháng nghị: "Một lúc nữa lên cầu thang thì để tôi xuống, tôi tự mình đi."

"Đi cái gì đi, em cho cô đi rồi sao, chạy đây!"

Trần Giang Hà ngoài miệng kiên cường được không xong, kết quả lại là tự mình cõng Từ Chỉ Tích một đường chạy chậm ...

"Cậu ra thật nhiều mồ hôi, có muốn đi tắm nước nóng không?"

Sau khi nằm xuống chiếc giường lớn trong phòng ngủ, Từ Chỉ Tích giơ tay sờ trán Trần Giang Hà.

"Không tắm." Trần Giang Hà trở mình, đem Từ Chỉ Tích đè ở dưới người: "Tận dụng mọi thời cơ."

Từ Chỉ Tích nháy mắt mấy cái, nhìn Trần Giang Hà gần trong gang tấc, không hiểu sao lại nhớ đến đêm đó năm ngoái.

"Chúng ta không còn là một cặp nữa." Trần Giang Hà bỗng nhiên nói.

"Hả?" Từ Chỉ Tích hơi kinh ngạc, nghĩ thầm cũng đã thân mật như vậy rồi, nếu không phải là một cặp thì là cái gì?

"Chúng ta làm vợ chồng." Trần Giang Hà cúi đầu hôn cô.

Từ Chỉ Tích giơ tay che miệng của anh lại, một cái tay khác đi tới nơi khác, đỏ mặt nói: "Không được nhúc nhích."

"Em không có nhúc nhích nha ..." Trần Giang Hà nhỏ giọng thì thầm.

"Cậu vừa nãy đã đồng ý với tôi." Từ Chỉ Tích cắn môi nói.

"Ồ." Trần Giang Hà ồ một tiếng, chủ động xoay người nằm xuống bên kia.

"Lạch cạch."

Từ Chỉ Tích đưa tay tắt đèn trong phòng ngủ.

Trần Giang Hà đưa tay kéo chăn, lại phát hiện kéo không được, lại hơi dùng sức, bỗng nhiên một thân thể mềm mại rơi vào trong ngực.

"Ông xã."

Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng gọi anh một tiếng.

"Ừ?" Trần Giang Hà đáp lại.

"Ôm tôi." Từ Chỉ Tích nói.

Trần Giang Hà đưa tay đem cô ôm lấy, ôm rất chặt.

Từ Chỉ Tích hôn nhẹ từ trên trán, sống mũi, gò má, môi, cằm ... Một đường đi xuống.

"Híz-khà-zzz ..."

Trần Giang Hà hít vào một ngụm khí lạnh.

"Không được lộn xộn."

Từ Chỉ Tích ôn nhu bàn giao, giọng nói như mật ngọt, ngọt ngào như sáp.

"Ồ."

Trần Giang Hà lại ồ một tiếng.

Một lát sau, hình như có dòng điện chạy xuyên qua người.

Sau đó những làn sóng tê dại không thể kiểm soát được từ trong lòng dâng lên.

Từ đầu đến chân, dường như mỗi một tấc da thịt, từng lỗ chân lông, mỗi một tế bào đều trở nên hưng phấn.

Sáng sớm hôm sau, trong giấc mộng Trần Giang Hà bị Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng cắn tỉnh.

"Đứng dậy đi, điện thoại cậu cứ rung hoài."

Từ Chỉ Tích vỗ bắp đùi Trần Giang Hà, ôn nhu nhắc nhở.

Trần Giang Hà mở mắt ra, nhìn Từ Chỉ Tích, sau đó với tay lấy điện thoại di động ở trên bàn đầu giường, liếc nhìn ID người gọi: Tôn Hạo Lâm.

"Hoàn hảo là lão Tôn."

Trần Giang Hà trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đêm qua trầm mê ở ôn nhu hương khó mà tự kiềm chế, sáng sớm hôm nay nếu như Diệc Xu hoặc là những cô gái khác gọi điện thoại lại đây, chỉ sợ cũng không dễ đối phó.

"Để an toàn, cần thiết phải có thêm một chiếc điện thoại di động, tách công việc với việc riêng ra."

Lúc Trần Giang Hà đứng dậy nghe điện thoại, suy nghĩ lóe lên, sau đó bình tĩnh ấn nút nghe điện thoại.

"Giang Hà, hôm nay có rảnh rỗi không? Đến phòng làm việc của tôi ngồi một chút, uống chén trà." Tôn Hạo Lâm lớn tiếng hỏi.

"Hiếm khi anh Tôn tự mình gọi điện thoại qua đây hẹn tôi uống trà, không rảnh cũng phải dành chút thời gian ra." Trần Giang Hà cười đáp lại.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0