“Điện toán đám mây này, có đột phá hay không?” Trần Giang Hà hỏi.
“Đột phá nhỏ là có, đột phá lớn còn phải đợi thành lập trung tâm dữ liệu sẽ từ từ khắc phục khó khăn.” Hứa Bằng Trình gãi đầu: “Phần lĩnh vực cốt lõi quá khó, phải chi rất nhiều thời gian công sức, vả lại còn phải tiếp tục tăng thêm nhân viên.”
“Chỉ cần có đột phá, có tiến triển, những vấn đề khác để tôi giải quyết.”
Trần Giang Hà đưa tay vỗ vai Hứa Bằng Trình, nói: “Ngày khác tôi dành thời gian đào vài công nghệ của Alibaba hoặc Amazon sang đây, trao đổi kinh nghiệm với họ.”
Hứa Bằng Trình sửng sốt, thầm nghĩ điện toán đám mây hiện là lĩnh vực cốt lõi tuyến đầu của Internet, sợ là tiếp cận công nghệ của Alibaba và Amazon có khó không?
Trần Giang Hà dường như nhìn thấu suy nghĩ của anh ta, cười một tiếng không nói gì thêm nữa, quay người đi một vòng quanh khu vực làm việc nơi các thực tập sinh đang tập hợp.
Lúc gần tối.
Trịnh Gia Hân vừa về đến nhà vài phút còn chưa kịp tẩy trang, thay quần áo, đã nghe phía ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Cô bước ra mở cửa thì nhìn thấy một chàng trai cao to đẹp trai đang đứng bên ngoài.
“Ôi, đây không phải là ông Trần Giang Hà, Chủ Tịch Công ty Công Nghệ Light Chaser sao, khách hiếm nha.”
Mặt mày Trịnh Gia Hân lộ vẻ cười, trêu đùa nói.
Trần Giang Hà cười hì hì không trả lời, vào nhà nhìn xung quanh trước, sau đó hỏi: “Diệc Xu nhà cháu đâu?”
“Trước khi đến không biết gọi điện hỏi trước sao?”
Trịnh Gia Hân lười trả lời anh, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm cái túi trên tay phải Trần Giang Hà, tò mò hỏi: “Xách cái gì trong tay vậy?”
“Không có gì.” Trần Giang Hà cố tình úp úp mở mở, đợi cô xít lại gần, mới hăng hái đưa túi đến: “Món gà viên chiên giòn và khoai tây chiên mà dì thích ăn nhất.”
Trịnh Gia Hân hớn hở nhận lays túi, sau khi mở ra cảm thấy thật sự là món cô thích nhất, nhẹ hít một hơi híp mắt lại: “Thơm quá đi.”
“Cũng đã là người phụ nữ lớn tuổi rồi, vẫn…” Trần Giang Hà lời còn chưa dứt, cẩn thận nhìn Trịnh Gia Hân, phát hiện hôm nay cô ăn mặc rất đẹp, không nhịn được hỏi: “Hôm nay dì đi xem mắt hả?”
“Không.” Trịnh Gia Hân lắc đầu, nhìn thấy Trần Giang Hà mặt đầy ngạc nhiên, mỉm cười giải thích: “Tụ họp với với các chị em ký túc xá.”
“Có phải ăn mặc hơi lòe loẹt không?”
Trịnh Gia Hân vừa hỏi, vừa đi đến chiếc gương dài chạm đất trong phòng khách soi.
Hôm nay cả người cô mặc một chiếc áo khoác kiểu dài, phối hợp với áo phông trắng, quần tây dài màu đen, quàng khăn quàng cổ nhung tơ màu hoa hồng, ngoài xu hướng thời trang, còn lộ rõ vóc dáng thon gọn, trẻ trung xinh đẹp, khi đi trên đường phố cùng các chị em ký túc xá, không biết thu hút bao nhiêu ánh mắt đàn ông.
Mặc dù Trần Giang Hà luôn trái với lòng gọi đùa cô là người phụ nữ lớn tuổi, nhưng trên thực tế tuổi mụ năm nay cửa Trịnh Gia Hân cũng mới 23, vừa tốt nghiệp đại học không lâu, đây là năm tháng đẹp nhất của cuộc đời người phụ nữ.
Trần Giang Hà nhìn về phía Trịnh Gia Hân đang đứng trước gương, bĩu môi nói: “Nếu như là xem mắt, hiển nhiên quá lòe loẹt, còn tụ họp cùng chị em thì tạm được, xinh đẹp áp đảo những người còn lại.”
Trịnh Gia Hân nhướng mày: “Cháu đây là tiêu chuẩn kép. Nếu dì đi xem mắt, nhất định dẫn theo cháu.”
“Tụ họp chị em đưa cháu theo còn tàm tạm, xem mắt đưa cháu theo làm gì?” Trần Giang Hà hỏi.
“Lấy cháu làm tiêu chuẩn, dáng người đối tượng hẹn hò không đẹp trai bằng cháu, thì miễn bàn.” Trịnh Gia Hân nói.
“Còn đẹp trai hơn cháu thì sao?” Trần Giang Hà hỏi tiếp.
“Cũng miễn bàn.” Trịnh Gia Hân nhẹ nhàng vén mái tóc dài, thản nhiên cười nói: “Dáng người quá đẹp trai không có cảm giác an toàn.”
“Xấu thì dì coi thường, đẹp trai không có cảm giác an toàn, vậy dì xong rồi, định trước là cô độc hết quãng đời còn lại.” Trần Giang Hà không phúc hậu đả kích nói.
Trịnh Gia Hân không để bụng nói: “Độc thân cũng rất tốt, sau này cháu và Diệc Xu có con, dì vẫn có thể giúp một tay chăm sóc.”
Trần Giang Hà giơ ngón tay cái lên like: “Dì đúng là dì ruột của cháu, tư tưởng giác ngộ quá cao rồi.”
Vừa dứt lời, khóa cửa bịch phát ra một tiếng vang nhỏ, Khương Diệc Xu nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
“Diệc Xu mà cháu vẫn luôn nhớ đến về rồi kìa, hai đứa đợi đi, dì đi nấu cơm.”
Trịnh Gia Hân cười rạng rỡ, cởi áo khoác tháo khăn quàng cổ xuống, vén tay áo lên đi vào bếp.
Trần Giang Hà đối mặt liếc nhìn Khương Diệc Xu vừa vào cửa, nha đầu này ngay cả giày đều không đổi đã lập tức chạy đến cạnh anh, sau đó hơi dừng lại đưa tay ôm lấy anh.
Trần Giang Hà cúi đầu nhìn cô: “Đây là cô nàng nhà ai, trông thuần khiết lại đẹp mắt, nhưng lao vào vòng tay tôi mà một chút cũng không thẹn thùng?”
Khuôn mặt Khương Diệc Xu ửng hồng, một đôi mắt hạnh trong veo lại lấp lánh, sáng như sao mai, cô không trả lời, hơi ngước đầu nhìn Trần Giang Hà trong gang tấc, mắt nhấp nháy dường như đã nói cho anh biết lời muốn nói.
------
Dịch: MBMH Translate