Sau buổi cơm tối, Trần Giang Hà sóng vai cùng Khương Diệc Xu ra khỏi khu chung cư, bước đi không mục đích.
Thời tiết vẫn rất lạnh, may mà trời không mưa, gió cũng không lớn.
Lòng bàn tay Khương Diệc Xu mềm mại, ấm áp, dắt trong tay cảm giác cực tốt.
Ở bên cạnh cô, Trần Giang Hà luôn cảm thấy nội tâm bình tĩnh lại thỏa mãn, ngay cả loại hoạt động tản bộ nhàm chán tột cùng sau bữa tối cũng có phần thú vị khác.
Khương Diệc Xu rất ít nói, khi thì ngẩng đầu nhìn những vì sao mờ trên bầu trời đêm tịch mịch, khi thì cúi đầu nhìn con đường dưới chân, lại nhiều lúc cũng trong lúc lơ đãng đưa mắt về phía má Trần Giang Hà.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Trần Giang Hà quay đầu liếc nhìn cô, mỉm cười hỏi.
“Đang suy nghĩ dáng vẻ về già của chúng ta sau này.” Khương Diệc Xu nhẹ giọng trả lời.
“Hả?” Trần Giang Hà hơi bất ngờ: “Nghĩ xa đến thế sao?”
Khương Diệc Xu nhàn nhạt cười một tiếng nói: “Khi ông bà em tản bộ, tay trong tay cũng giống chúng ta thế này.”
“Già rồi vẫn có thể đằm thắm như lúc ban đầu, nghĩ thôi cũng hạnh phúc.” Trần Giang Hà mỉm cười cảm khái nói.
“Chúng ta cũng có thể.” Khương Diệc Xu nói: “Chỉ cần anh muốn, em nhất định sẽ luôn đồng hành cùng anh.”
Trần Giang Hà cúi đầu nhìn cô: “Sao mắt lại đỏ lên khi nói thế?”
“Không có.” Khương Diệc Xu thoáng quay đầu, nhẹ nhàng hít mũi nói: “Thua Nhã và Thiệu Hải lại chia tay.”
“Lại chia tay sao?” Trần Giang Hà mặt đầy ngạc nhiên: “Họ đã làm hòa khi nào?”
Khoảng thời gian trước anh quá bận, ngay cả dành thời gian gặp Diệc Xu cũng nặn không ra, càng không chú ý đến đời sống tình cảm của Tần Thiệu Hải.
“Khi lễ Giáng Sinh, Tần Thiệu Hải bê táo đứng một đêm dưới tầng ký túc xá Thu Nhã, hôm sau cảm mạo nóng sốt nặng, Thu Nhã đưa cậu ta đến phòng y tế, chăm hai ngày hai đêm, đợi cậu ta khỏi bệnh rồi, hai người đã làm hòa.” Khương Diệc Xu nói.
Trần Giang Hà chớp mắt, tên ngu ngốc Tần Thiệu Hải đó lại còn có thể làm ra chuyện si tình như vậy, thật là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
“Điều này nghe có vẻ khá cảm động, sao lại có thể chia tay chứ?” Trần Giang Hà hỏi.
“Hai ngày trước Tần Thiệu Hải và Thu Nhã ra ngoài đi chơi, thẳng đến đêm khuya, sau đó đề nghị đến…” Khương Diệc Xu đang nói, xấu hổ nói tiếp.
Trần Giang Hà nghe ý này, trong lòng đã hiểu rõ ngọn nguồn, tiện thể nói: “Tần Thiệu Hải đề nghị đi khách sạn thuê phòng ngủ, Thu Nhã không đồng ý, cậu ta ép buộc, kết quả hai người đã cãi vả một trận, rồi cụt hứng bỏ về, từng người trở về bình tĩnh lại sau đó phát hiện vẫn chưa phù hợp, cho nên lại nháo chia tay, thế này đúng không?”
Trần Giang Hà nói lời này như thể mình ở hiện trường tận mắt nhìn thấy Hàn Thu Nhã và Tần Thiệu Hải gây gỗ ồn ào chia tay, Khương Diệc Xu là người nghe biết nội tình sửng sốt trong giây lát.
“Có phải hai người họ chia tay nên em bị ảnh hưởng đúng không?” Trần Giang Hà đưa tay phết mũi xinh xắn của Diệc Xu.
“Ừ.” Khương Diệc Xu khẽ gật đầu, theo bản năng nắm chặt tay Trần Giang Hà: “Em muốn tốt với anh, luôn như thế thì được rồi, đừng chia chia hòa hòa.”
“Người yêu mới chia chia hòa hòa, vợ là cả đời.”
Trần Giang Hà đưa tay cô cao lên, dùng tay trái thọc vào túi quần lấy ra một hộp quà xinh xắn, lạch cạch một chút mở ra, cười nói: “Chiều nay anh chủ yếu làm hai việc, việc thứ nhất là mua gà viên và khoai tây chiên mà dì thích ăn, việc thứ hai là mua một chiếc nhẫn cho người anh yêu nhất.”
Khương Diệc Xu cúi đầu nhìn, chiếc nhẫn trong hộp quà tỏa sáng dịu nhẹ dưới ánh đèn đường, lóng lánh nổi bật, khéo léo tinh tế, đặc biệt đẹp mắt.
“Anh muốn cầu hôn em sao?” Giọng nói nhẹ nhàng của Trần Giang Hà vô thức mang theo âm run nhỏ.
“Vẫn chưa đến lúc đó.”
Trần Giang Hà mỉm cười, nói: “Anh sẽ đeo một một vòng vào ngón tay em trước, sau này khi có chàng trai khác theo đuổi em hoặc viết thư tình cho em, em hãy nâng tay lên nói cho hắn, chồng em không đồng ý em yêu đương với người khác.”
“Ồ.” Khương Diệc Xu đỏ mặt ồ một tiếng.
“Duỗi tay ra, anh đeo cho em.” Trần Giang Hà nói.
Khương Diệc Xu ngoan ngoãn đưa tay ra cho anh, Trần Giang Hà thận trọng đeo vào cho cô, kích cỡ vừa khít giống như đã từng đưa cô đến một cửa hàng trang sức để thử trước.
“Thích không?” Trần Giang Hà hỏi.
“Thích.” Khương Diệc Xu cười chúm chím gật đầu.
Trần Giang Hà nhướng mày, liếc nhìn khách sạn có ánh đèn sáng chói cách đó không xa: “Tối nay chúng ta không về, ở khách sạn đi.”
“Được.” Khương Diệc Xu gật đầu.
“Cái này cũng được, cái đó cũng được, muốn em từ chối anh một chút cũng không được.”
Trần Giang Hà đưa tay bóp bóp má mềm mại của cô, hơi bất lực nói.
“Vậy, chúng ta về đi.” Khương Diệc Xu khều khều đầu ngón tay anh.
“Đúng rồi đó.” Trần Giang Hà hài lòng mỉm cười: “Anh cũng không phải tên súc sinh Tần Thiệu Hải đó, bạn gái không đi khách sạn liền nháo khó chịu muốn chia tay. Tên chó má đó xứng đáng độc thân, mà anh, xứng đáng có một người bạn gái tốt như em.”
Khương Diệc Xu nghe vậy, bịt miệng cười, lời nói mặt dạn mày dày thế này cũng chỉ có anh mới nói.
------
Dịch: MBMH Translate