“Ôi, đừng hiểu lầm.” Trần Giang Hà khoát khoát tay, nói: “Em không có ý định đưa những kẻ này vào, khiến họ thường tiền là được rồi, thường càng nhiều càng tốt.”
Đào Hân Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên khuôn mặt trẻ trung đẹp trai của bạn học Trần Giang Hà viết đầy cáo già, không nhịn được mắc cười, nhưng lại kìm nén ý cười, rất nghiêm túc nói: “Hoặc là đi vào, hoặc là thưởng tiền, hai chọn một mới có lực uy hiếp.”
“Có lý.”
Trần Giang Hà đống ý sâu sắc: “Vậy thì đưa vào vài người,lại lừa gạt một khoản… Không đúng, bồi thường hợp lý.”
Đào Hân Nhiên nghe được “Lừa gạt một khoản”, đã hiểu ý định thực sự của anh, vì bảo vệ sự trong sạch tiến sĩ luật của mình, phất tay vạch rõ giới hạn với Trần tổng: “Được rồi được rồi, chuyện này giao cho tôi đi, cậu đi làm chuyện khác đi.”
“Được, sau khi thắng kiện, tôi mời cô Đào đi ăn Pizza Hut.”
Trần Giang Hà một chút cũng không vòng vo, sau khi nói xong, quay người tiêu sái rời đi.
“Giang Hà, tối nay có rảnh không? Đến làng Đại Học uống rượu với tôi.”
Trần Giang Hà ra khỏi Bộ Phận Tư Pháp của Công ty không bao xa, nhận được điện thoại của Tần Thiệu Hải.
“Được, Thiệu Hải, tôi làm anh em của cậu, cậu xem tôi như bạn rượu, mỗi lần gọi điện tìm tôi đều là hẹn uống rượu?” Trần Giang Hà trêu nói.
“Tôi coi cậu như anh em ruột nên mới tìm cậu uống rượu, nếu không tôi lại phải một mình say đến mức giống như con chó.” Tần Thiệu Hải nói.
Trần Giang Hà bật cười, nói: “Lời này nghe có vẻ vần điệu, cậu từ hệ số học chuyển sang chuyên ngành nghiên cứu ngôn ngữ và văn học Hán Tự sao?”
Tần Thiệu Hải bĩu môi nói: “Trường bọn tôi không có chuyên ngành này, văn học ngoại ngữ ngược lại thì có.”
“Thật ra tôi gọi điện cho cậu, không đơn thuần hẹn cậu uống rượu, chủ yếu có một vấn đề muốn hỏi cậu.” Tần Thiệu Hải nói tiếp.
“Có gì thì nói đi.” Trần Giang Hà không nhịn được trả lời.
Tần Thiệu Hải thoáng trầm mặc chốc lát, chợt nghiêm túc hỏi: “Lấy kinh nghiệm yêu đương của cậu xem thử, như thế nào mới có thể khiến cô gái không thể kìm lòng nhớ mãi không quên cậu?”
“Cái này?” Trần Giang Hà trợn mắt, nói đầy tự tin: “Ở thời đại bạc tình này, muốn khiến cô gái nhớ mãi không quên cậu, cánh tốt nhất chính là thiếu tiền không trả.”
“Hắt xì, hắt xì.”
Không biết có phải thời tiết quá lạnh lọt gió vào văn phòng không, Lâm Tư Tề đang kiểm tra tài khoản của công ty đột nhiên hắt xì hai lần liên tiếp.
Cô ngẩng đầu nhìn cửa sổ xung quanh, phát hiện đều đã đóng chặt, chớp mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười: “Nhất định là ông chủ đang nhớ đến tôi.”
…
“Xin chào, tôi là Trần Giang Hà.”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Tần Thiệu Hải, Trần Giang Hà lái xe đến tòa nhà trụ sở Quảng Đông của tập đoàn Viễn Dương.
“Ông Trần xin mời theo tôi.”
Trợ lý của Dương Vãn Tinh mang theo nụ cười nghiệp vụ xuất hiện ở trước mặt của Trần Giang Hà, lễ nghĩa chu đáo dẫn anh đến văn phòng của Dương Vãn Tinh.
“Cốc cốc cốc.” Trợ lý gõ cửa văn phòng, báo cáo nói, “Tổng giám đốc Dương, ông Trần Giang Hà người của Light Chaser đến rồi.”
“Mời vào.” Trong văn phòng truyền đến giọng nói của Dương Vãn Tinh.
Trần Giang Hà đẩy cửa đi vào, Dương Vãn Tinh đứng lên chào, hai người nhìn nhau, mỉm cười gật đầu, sau đó bắt tay thân thiện.
Trần Giang Hà nhàn nhạt đảo mắt, ở trong văn phòng ngoài anh và Dương Vãn Tinh ra, còn có một người đàn ông trung niên đeo mắt kính, cùng với người quen cũ của anh Dương Uyển Oánh, đang ngồi trên ghế sofa khu vực khách.
Kể từ khi cuộc khủng hoảng tài chính diễn ra, công việc ngày thường của Dương Uyển Oánh đã giảm đi rất nhiều, nên tương đối rảnh rỗi, cả ngày ở cùng một chỗ với chị gái Dương Vãn Tinh của mình.
Dương Uyển Oánh vốn đang mải cúi đầu chơi Tetris, Trần Giang Hà vừa bước vào, cô liền đặt điện thoại xuống, chuyển sự chú ý về phía anh.
“Tổng giám đốc Vu, hôm nay bàn đến đây thôi, hãy đi thực hiện những gì tôi đã nói với ông.” Dương Vãn Tinh quay sang phân phó người đàn ông trung niên đeo kính.
“Được.”
Người đàn ông trung niên gật đầu trả lời, kính cẩn lễ phép đi ra khỏi văn phòng.
“Mời ngồi.”
Dương Vãn Tinh dẫn Trần Giang Hà đến khu vực khách.
Trần Giang Hà hào phóng ngồi xuống bên cạnh Dương Uyển Oánh, sẵn tiện đến gần hỏi: “Lúc nãy cô vừa chơi game gì vậy, nhạc nền nghe quen quá.”
“Tetris.” Dương Uyển Oánh ấn sáng màn hình, “Anh có chơi không?”
“Không chơi.” Trần Giang Hà lắc đầu, “Những trò chơi trí tuệ rất khó khơi dậy hứng thú của tôi rồi, tôi thích những trò chơi mạo hiểm kích thích hơn.”
“Ví dụ?” Dương Uyển Oánh có chút tò mò.
Trần Giang Hà tiến đến gần bên tai cô nhỏ giọng nói, “DCZL.”
Hai má của Dương Uyển Oánh chợt đỏ bừng, cô đã từng đi du học, cũng đã nghe nói qua trò chơi này.
Có điều, đây chính là Trần Giang Hà mà cô quen biết, lần đầu tiên gặp mặt anh đã nghiêm túc phổ cập cho cô so sánh về giá cả của giặt, cắt và sấy kiểu Hoan.
“Tôi đi nhà vệ sinh một lát, anh bàn chuyện công việc với chị của tôi đi.” Dương Uyển Oánh đứng dậy rời đi.
------
Dịch: MBMH Translate