Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 514 - Chương 514: Tìm Dương Vãn Tinh Bồi Thường

Chương 514: Tìm Dương Vãn Tinh Bồi Thường Chương 514: Tìm Dương Vãn Tinh Bồi Thường

Trần Giang Hà thấy mục đích đã đạt được, quay đầu nhìn về phía Dương Vãn Tinh.

“Tổng giám đốc Trần đến tìm tôi, là vì chuyện người mua nhà đang bán phá giá sao?” Dương Vãn Tinh khoanh tay, nhàn nhạt hỏi.

“Cửa thành cháy, vạ đến cá dưới ao, có phải chị Tinh nên bồi thường cho tôi một chút hay không?” Trần Giang Hà cười cười nói.

Nghe thấy lời này, Dương Vãn Tinh có chút ngoài ý muốn, liếc Trần Giang Hà nói, “Tôi còn tưởng là tổng giám đốc Trần đến tìm tôi để bàn đối sách, hay là bàn về chuyện hợp tác lần sau, không ngờ cậu lại trực tiếp giơ tay đòi tiền.”

Câu nói này của Dương Vãn Tinh dễ nói nhưng không dễ nghe, Trần Giang Hà mỉm cười phản bác, “Giơ tay đòi tiền tục quá rồi, người làm ăn chúng ta có thể biểu đạt văn nhã một chút.”

“Văn nhã như thế nào?”. Dương Vãn Tinh hỏi.

“Cấp vốn.” Trần Giang Hà trả lời.

“Ồ?” Trong mắt Dương Vãn Tinh lóe lên, có vẻ hứng thú nói, “Theo như tôi biết, công ty Tưởng Gia của cậu đang mở rộng cửa hàng điều hành trực tiếp cứ năm ngày một cửa hàng?”

“Tốc độ mở một cửa hàng trong 5 ngày được giới hạn ở Quảng Đông, sau khi nhà ga Thâm Quyến được khai trương vào tháng 3, tốc độ mở một cửa hàng mới sẽ được tăng lên ba ngày.” Trần Giang Hà nói.

“Chỉ là điều hành trực tiếp, không cho gia nhập sao?” Dương Vãn Tinh đứng ở góc độ thương nhân thương lượng, “Thứ cho tôi nói thẳng, đơn giản là hình thức điều hành trực tiếp, ở trong ngành bất động sản này, tôi chưa từng thấy trường hợp đặc biệt nào thành công cả.”

Trần Giang Hà nhàn nhạt cười nói, “Thời đại truyền thống, ngành môi giới bất động sản có thể tận dụng lỗ hổng thông tin để đánh bắt trong bối cảnh khó khăn và kiếm tiền từ cả hai đầu. Sau khi bước vào thời đại internet, rất nhiều thông tin sẽ được công khai, minh bạch, ngành trung gian sẽ được tự động xáo bài. Công ty trung gian càng chính quy thì càng được những người mua nhà ưa chuộng.”

“Tổng giám đốc Trần có kế hoạch sử dụng mô hình phát triển Internet để điều hành một công ty môi giới bất động sản?” Dương Vãn Tinh hỏi.

“Có gì mà không được?” Trần Giang Hà cười nói, “Hiện tại có hàng trăm triệu người dùng Internet ở Trung Quốc, sau này sẽ còn nhiều hơn nữa, bất kể tổng giám đốc Dương có đồng ý hay không, trong tương lai hầu hết các ngành công nghiệp truyền thống sẽ hội nhập chủ động hoặc thụ động vào nền kinh tế Internet, bao gồm cả ngành bất động sản.”

Dương Vãn Tinh thăm dò nhìn Trần Giang Hà, dáng vẻ nói chuyện của thằng nhóc này, giống hệt như ông trùm internet mà cô đã đến gặp ở Ô Trấn vào hồi năm ngoái.

Cùng sự tự tin, cùng tinh thần phấn chấn, cùng ánh mắt sâu thẳm và kiên định.

Chỉ có điều, so sánh với ông trùm kia, Trần Giang Hà ở trước mặt vừa trẻ vừa đẹp trai, lúc nói chuyện lại mang theo sức cảm hóa, nếu như con gái có định lực kém nghe lời nói của anh sẽ nhất thời “rung rinh”, mười người thì có tám chín người đều sẽ tin anh.

Tuy nhiên, Dương Vãn Tinh đã theo cha mình lăn lộn trong ngành bất động sản từ nhỏ, trong lòng cô có “kiến thức kinh doanh”, đối với cô mà nói, ngành truyền thống là nền tảng của xã hội và không thể lay chuyển. Nền kinh tế internet là một tòa lâu đài ở trên không, nhìn thì đẹp đẽ nhưng thực ra là ảo tưởng, vì vậy dù Trần Giang Hà có khen ngợi nó như thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ không thể hiện rằng mình đang động tâm.

“Phương hướng phát triển tiếp theo của tập đoàn Viễn Dương chúng tôi, chủ yếu hướng đến các thành phố cấp ba và cấp bốn có tỷ lệ đô thị hóa thấp.” Dương Vãn Tinh mỉm cười nói, “Có vẻ như là con đường trái ngược với Tưởng Gia của cậu.”

“Chỉ cần cùng mục tiêu, đi đâu cũng tiện đường.”

Trần Giang Hà mỉm cười, sau đó quay lại chủ đề, “Lạc đề rồi, mục đích hôm nay tôi đến đây không phải là lên lớp cho chị, chuyện cấp vốn có thể để bàn bạc sau, trước tiên chúng ta hãy nói về vấn đề bồi thường.”

Dương Vãn Tinh liếc anh, thằng nhóc này cứ vòng vo, trên mặt vẫn viết rõ ràng hai chữ— đòi tiền.

“Oan có đầu nợ có chủ, về chuyện phá giá, tập đoàn Viễn Dương chúng tôi cũng là người bị hại, tổng giám đốc Trần muốn tiền bồi thường, có phải là tìm sai đối tượng rồi hay không?” Dương Vãn Tinh hỏi.

Trần Giang Hà nhún vai nói, “Không sai đâu, cửa hàng của chúng tôi bị đập phá là do vấn đề của tập đoàn Viễn Dương, tôi tìm chị yêu cầu bồi thường trước, sau đó lại tìm kẻ gây rối đòi bồi thường, ưu tiên rõ ràng, hợp lý hợp pháp.”

Lời của anh vừa nói xong, Dương Uyển Oánh bước vào, cười khúc khích chen miệng nói, “Tôi mới đi nhà vệ sinh có một chút, cậu đã nhờ vả chị của tôi rồi?”

Trần Giang Hà trợn mắt không nói chuyện, trong lòng nghĩ cô bỏ đi chữ “nhờ vả” đi, có lẽ anh sẽ hứng thú hơn.

Dương Uyển Oánh liền nói với chị của mình, “Chị, thật ra em cảm thấy lời của tổng giám đốc Trần nói không sai, cửa hàng Tưởng Gia thật sự là bởi vì hợp tác với Viễn Dương của chúng ta nên mới bị phá giá, cho ít bồi thường cũng là hợp tình hợp lý, dù sao sau này chúng ta vẫn còn nhiều hạng mục phải hợp tác với Tưởng Gia, không thể vì chút chuyện nhỏ này mà tổn hại đến hòa khí, đúng không?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0