Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 530 - Chương 530: Trần Giang Hà Sắp Có Con

Chương 530: Trần Giang Hà Sắp Có Con Chương 530: Trần Giang Hà Sắp Có Con

Trương Khải lườm một cái không muốn tiếp tục nói nửa.

Lúc này, Vương Viễn Bằng mỉm cười nói: "Về phần cậu, tốt xấu gì cũng là sinh viên đại học khoa chính quy, ở nông thôn hẳn là rất nổi tiếng mới đúng. Nếu thật sự muốn xem mắt, đây không phải là những cô gái xinh đẹp ở trong thôn tùy ý cậu chọn sao. Cô gái mười tám mười chín tuổi nhào vào trong lòng cậu sao?"

"Nghĩ nhiều rồi."

Trương Khải bĩu môi nói: "Những cô gái xinh đẹp và trẻ tuổi trong thôn chúng tôi hoặc là làm việc trong lĩnh vực điện tử, các nhà máy, xưởng may ở các thành phố lớn hoặc làm việc trong các câu lạc bộ xông hơi, mát-xa, gội đầu. Từ thành phố về quê, bản lãnh khác không có, cái mông nhô lên còn cao hơn trời."

"Ha ha."

Vương Viễn Bằng nghe xong lời này không quá phúc hậu mà bật cười.

"Khải ca, sính lễ hỏi cưới ở chỗ anh có cao không?" Trần Giang Hà mở miệng hỏi một câu.

"Cũng tạm được, không cao không thấp, khá là thỏa đáng." Trương Khải đạm thanh trả lời: "Thông thường một hoặc hai chục ngàn có thể hoàn thành."

"Cái đó cũng khá thích hợp."

Trần Giang Hà mỉm cười, nói: "Xem mắt kỳ thật chính là phương thức hiệu quả nhất để kết bạn, không có biện pháp nào khác, anh bây giờ nếu như chống cự nó, nói không chắc về sau sẽ tốt hơn."

Trương Khải hơi giật mình, phải thừa nhận rằng những gì Trần Giang Hà nói rất có đạo lý, một năm rưỡi trên con đường đại học, hắn căn bản không có kết giao qua người con gái nào, năm ngoái nghỉ đông ở nhà xem mắt, trong danh bạ điện thoại của anh vẫn còn có mấy cô gái thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho hắn.

Nếu không phải mình ngại người ta xấu xí, chướng mắt các cô, phàm là thoáng chủ động chút, tính toán rất nhanh có thể tiến vào giai đoạn yêu đương hoặc thậm chí là tính đến chuyện kết hôn.

"Khải ca, nếu không anh nỗ lực ở trong trường học tìm một người, sau đó về nhà lại gặp một người, trong nhà cờ đỏ không ngã, bên ngoài cờ màu tung bay, hoàn mỹ!" Vương Viễn Bằng lại đề nghị.

Trương Khải đối với cái này không hề hứng thú: "Tôi chỉ có một cặp thận, không muốn nó phải làm việc nhiều."

Vương Viễn Bằng ngượng ngùng mỉm cười, trong lòng tự nhủ mệt mỏi là mệt mỏi một chút, thế nhưng đối tượng không giống, cảm thụ không giống, sung sướng cũng là không giống, điểm này, đoán chừng chỉ có tam ca là cảm nhận được.

Nhưng mà, tam ca cũng không lên tiếng, Vương Viễn Bằng cũng không muốn nói nhiều, tự nhiên gắp thức ăn không nói.

"Tôi ăn no rồi, tôi đi trước, các cậu cứ ăn từ từ."

Lý Tuấn là người đầu tiên đặt bát đũa xuống, vội vã ra ngoài làm việc, miệng cũng là vừa đi vừa lau.

"Tôi nghe giọng nói của cậu, có loại cảm giác đặc biệt ..."

Những người khác đang tiếp tục ăn, chuông điện thoại di động của Trần Giang Hà vang lên, vốn là một bài hát thô tục, phổ biến và tệ hại, nhưng nó đã bị thay đổi một cách khó hiểu vì một bản convert của một cô gái.

Cho nên Trần Giang Hà đặc biệt ra giá cao mua bản quyền, cũng chuyên môn đặt làm nhạc chuông

Nhưng mà, ID người gọi tới cho thấy người hát convert bài hát này không phải Dịch Thải Vi mà Khương Diệc Xu.

"Alo."

Trần Giang Hà theo thường lệ đi ra ban công nghe điện thoại, cười hì hì nói; "Diệc Xu nhà ta gần đây có tiến bộ, thỉnh thoảng biết chủ gọi điện thoại cho anh rồi."

Khương Diệc Xu nghe được hắn khích lệ, ở đầu bên kia điện thoại khẽ mỉm cười, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Anh trai, anh ăn cơm trưa chưa?"

"Ừm, đang ăn, em liền gọi điện thoại qua."

Trần Giang Hà gật đầu, nói đùa: "Cố ý không cho anh ăn no à?"

Mặc dù mỗi lần nói chuyện điện với Diệc Xu qua điện thoại đều là nói về cuộc sống hàng ngày, chẳng hạn như đã ăn gì chưa, hôm nay làm gì hoặc là Đại học Quảng Đông có chuyện gì mới mẻ, gần đây có anh chàng đẹp trai nào theo đuổi không. Thế nhưng Trần Giang Hà luôn vui vẻ nói chuyện điện thoại với cô, nha đầu này cẩn thận từng li từng tí với nói chuyện nhỏ nhẹ, luôn có thể khơi dậy sự mềm mại và mong muốn bảo vệ sâu trong nội tâm của anh.

"Không phải." Khương Diệc Xu nhỏ giọng phủ nhận, sau đó mấp máy môi, do dự nói; "Em có một chuyện rất quan trọng phải nói cho anh biết"

"Chuyện gì chứ?" Trần Giang Hà mỉm cười hỏi ngược lại: "Cần anh đoán thử không?"

Khương Diệc Xu ở đầu bên kia điện thoại hơi trầm mặc chốc lát, lập tức ấp úng nói: "Em, kỳ kinh nguyệt của em đến trễ mấy ngày."

"Hả?"

Trần Giang Hà nhướng mày, quãng thời gian trước lúc ở trong phòng tắm, nhất thời hứng khởi có chút không nhịn được, hành vi so sánh khác người, không nghĩ tới nhanh như vậy liền ứng nghiệm.

Nhưng mà Trần Giang Hà đời trước không có con cái, hiện tại đột nhiên nghe Diệc Xu nói câu này, nội tâm hưng phấn hơn là căng thẳng, không nhịn được nắm chặt nắm đấm.

"Anh trai, nếu như mang thai ... Em sinh ra được có được hay không?"

Giọng nói Khương Diệc Xu hơi run, ở tuổi này của cô, hiển nhiên là rất khó để đưa ra quyết định này.

Dù sao Khương Diệc Xu mới lên ĐH năm 2, hơn nữa là sinh viên đứng đầu Đại học Quảng Đông, cô biết rất rõ ý nghĩa của việc mang thai sinh con là như thế nào.

"Chỉ cần em nguyện ý, kêu anh làm cái gì cũng được." Trần Giang Hà cực kỳ nghiêm túc đưa ra đáp án.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0