Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 531 - Chương 531: Tôi Hôn Nhân Gian Của Tôi Trước Hàng Ngàn Ánh Đèn

Chương 531: Tôi Hôn Nhân Gian Của Tôi Trước Hàng Ngàn Ánh Đèn Chương 531: Tôi Hôn Nhân Gian Của Tôi Trước Hàng Ngàn Ánh Đèn

Kỳ kinh nguyệt của Khương Diệc Xu bị chậm, Trần Giang Hà vừa căng thẳng lại hưng phấn, nồi lẩu ở trong phòng túc xá mới vừa nấu đối với anh mà nói là vô vị, sau khi cúp điện thoại, việc đầu tiên làm là châm một điếu thuốc để tỉnh táo một chút, sau đó lái xe đi gặp cô.

"Bắt đầu từ hôm nay, cậu phải chú ý bảo dưỡng, những việc nặng nhọc như quét rác lau nhà, rửa chén rửa rau, dọn dẹp nhà cửa cứ giao hết cho tôi làm."

Trần Giang Hà vẫn đang trên đường chạy tới, nhưng dì nhỏ của anh Trịnh Gia Hân trong lúc vô tình đã nghe trộm được nội dung điện thoại lại đã bắt đầu hành động.

Vẻ mặt Khương Diệc Xu ngây ngốc nhìn dì nhỏ.

"Có phải có cảm giác có chút buồn nôn, nôn khan, thèm đồ chua hay không?" Trịnh Gia Hân quan tâm nói.

"Không có." Khương Diệc Xu lắc đầu một cái.

"Bây giờ còn sớm, cảm giác không rõ ràng lắm."

Trịnh Gia Hân sờ lên cằm, suy nghĩ nói: "Có vài thứ phải chuẩn bị từ sớm, tôi xuống lầu mua cho cậu vitamin B11 với cam, thuận tiện mua nguyên liệu nấu súp trở về làm nồi súp dinh dưỡng."

Nói xong, cô vội vã đi đến cửa vào đổi giày, một bên thắt dây giày một bên nói thầm: "Tôi phải nói với xú tiểu tử đưa chúng ta đến nhà có thang máy, lên xuống cầu thang rất bất tiện."

Khương Diệc Xu bị hàng loạt hành động cô làm cho ngây ngốc, chờ phản ứng lại, cô ấy đã đi xuống lầu, trong lòng không khỏi mỉm cười: Thực sự là một người dì tốt.

"Nhanh như vậy đã tới rồi à?"

Trần Giang Hà mua một xe đồ bổ sung dinh dưỡng cho bà bầu tiến vào tiểu khu, nhưng Diệc Xu cho biết kỳ kinh nguyệt sắp đến, tạm thời không dùng được những thứ đồ này.

"Mới vừa tới ..." Khương Diệc Xu có chút ngượng ngùng gật đầu.

Kỳ kinh nguyệt của phụ nữ đôi khi thật kỳ diệu, khi cô mong nó đến thì lại muộn, khi cô không muốn nó đến thì lại rất đúng giờ, khi cô lo lắng nó sẽ không đến thì nó sẽ lại đến.

Điều này đã gây ra một số rắc rối nhất định cho nhiều cặp vợ chồng đang giằng co bên bờ vực và không thể tự giải thoát.

Trần Giang Hà thả đồ vật xuống, ngồi ở trên ghế salon bình tĩnh lại, trong lòng mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười hướng về phía cô vẫy tay: "Đến đây, để anh trai kiểm tra một chút."

"Ác." Khương Diệc Xu đi tới trước mặt anh.

"Ngồi trên đùi." Trần Giang Hà duỗi đùi ra.

Khương Diệc Xu ngồi xuống, sau đó bị anh ôm vào lòng.

"Nếu quả như thật sự mang thai, em có sợ không?" Trần Giang Hà hỏi.

"Có một chút sợ." Khương Diệc Xu thành thật trả lời.

"Sợ cái gì?" Trần Giang Hà lại hỏi.

Khương Diệc Xu giương mắt nhìn về phía anh, nhỏ giọng đáp lại: "Sợ anh không cần."

Trần Giang Hà có chút bất ngờ, tiếp tục hỏi cô: "Không muốn em hay là không muốn con?"

"Đều sợ." Khương Diệc Xu đáp.

"Làm sao có khả năng chứ?" Trần Giang Hà hai tay nâng gò má của cô lên, ánh mắt nhìn thẳng, rất nghiêm túc tỏ thái độ: "Tất cả anh đều muốn."

Khương Diệc Xu hơi run, chần chờ một chút, nhẹ giọng hỏi: "Đợi tốt nghiệp đại học lại muốn có được hay không?"

"Không phải em vẫn cần học lấy bằng sau đại học hay thậm chí bằng tiến sĩ sao?" Trần Giang Hà mỉm cười.

Đối với học bá như Khương Diệc Xu, việc thi nghiên cứu sinh với học lấy bằng tiến sĩ dễ như ăn cơm, mà việc nâng cao trình độ học vấn của một người thường có nghĩa là người đó có thể nắm giữ càng nhiều nguồn lực xã hội hơn trong tương lai.

Nếu không phải ở phương diện học tập không có năng khiếu, bản thân Trần Giang Hà cũng muốn lấy bằng thạc sĩ hoặc là tiến sĩ từ một ngôi trường danh tiếng để nâng cao địa vị của mình.

Đương nhiên, nếu như đủ thành công trong sự nghiệp và có đủ tiền chuyện kéo điểm sẽ ngon, sẽ không ai nói gì nếu như ở nhà tốt nghiệp đại học.

Khương Diệc Xu xít tới gần, tựa cằm lên bờ vai rộng của anh: "Tốt nghiệp khoa chính quy là được rồi."

Trần Giang Hà móc bóp ra, lấy ra thẻ ngân hàng đưa cho cô: "Đây là thẻ lương của anh, em giúp anh bảo quản."

Tấm thẻ này không chỉ có gắn liền với tiền lương của anh mà còn là tài khoản rút tiền mặt đặc biệt của anh để giao dịch chứng khoán. Đã lâu rồi anh không có xem số tiền chính xác trong tài khoản. Dù sao thì anh vẫn luôn là người sử dụng ngân hàng tư nhân của ICBC và ICBC sẽ cử người đến tặng quà hàng năm và ngày lễ.

"Hả?"

Ánh mắt Khương Diệc Xu vụt sáng, bỗng nhiên nhớ đến cha mỗi lần lãnh lương và nhận trợ cấp 200 một tháng.

Có lúc mẹ không vui, tiền lương chiếu giao không thiếu, tiền tiêu vặt nói không cho là không cho.

"Em nếu như ngại phiền phức coi như xong."

Trần Giang Hà thấy phản ứng bình thản của cô, cố ý nói; "Anh tìm người khác giúp bảo quản."

"Đừng." Khương Diệc Xu lập tức khẩn trương lên, lấy thẻ ngân hàng dấu ở phía sau.

Trần Giang Hà thấy thế, hài lòng mỉm cười nói: "Thế mới đúng chứ, thẻ lương đều nộp lên rồi, làm sao có thể một chút phản ứng cũng không có chứ."

"Chụt", Trần Giang Hà vừa dứt lời, Khương Diệc Xu chủ động lại gần hôn lên mặt anh một cái.

"Vậy thì rất tuyệt."

Trần Giang Hà đột nhiên cảm thấy tấm thẻ lương này giao ra thật sự là đáng giá.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0