Buổi trưa hôm nay ở ký túc xá ăn lẩu chưa no, cơm tối Trần Giang Hà liền dành thời gian đi ăn cùng với Diệc Xu và dì nhỏ, ngày hôm sau cuối năm cũ chở cô thư ký nhỏ đến Thâm Quyến dự lễ hội.
"Ông chủ, chúc mừng năm mới."
Đêm giao thừa, Lâm Tư Tề giơ chén rượu, cười hì hì cụng ly với Trần Giang Hà một cái.
"Chúc mừng năm mới."
Trần Giang Hà cười đáp lại.
"Đông! Đông! Đông!", bên ngoài liên tiếp truyền ra tiếng vang.
"Chúng ta đi xem pháo hoa trước."
Lâm Tư Tề uống một ngụm rượu, để ly xuống, nắm lấy tay Trần Giang Hà, cùng anh chạy ra khỏi nhà với trái tim thiếu nữ, đứng ở bên ngoài ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời pháo hoa không ngừng nổ.
Lâm Triết Bình với người yêu Liễu Yến Thu nhìn hai người bọn họ tay trong tay chạy ra ngoài, mỉm cười nhìn nhau.
"Giang Hà đứa nhỏ này thật không tệ, tính khí tốt, người cũng hiền hoà." Liễu Yến Thu cười nói: "Con gái đi cùng với cậu ấy, luôn cười rất vui vẻ."
"Hạnh phúc là điều quan trọng nhất."
Lâm Triết Bình cười híp mắt nói: "Chúng ta bận rộn hơn nửa đời người, không phải là vì cuộc sống hạnh phúc của con cái sao."
"Đúng vậy." Liễu Yến Thu gật đầu, nhìn chồng có hơi xúc động nói: "Trong chớp mắt, cũng đã kết hôn hai mươi năm rồi, khó có thể che giấu được mái tóc bạc trắng trên thái dương của ông."
"Không chịu nhận mình già cũng không được." Lâm Triết Bình nhấp ngụm rượu, nói: "Qua mấy năm nửa về hưu, tôi đưa bà đi du lịch khắp nơi."
"Được." Liễu Yến Thu cười gật đầu, sau đó ôn nhu hỏi hắn: "Ông cam lòng buông tay công việc kinh doanh của gia đình và đám oanh oanh yến yến kia sao?"
"Cũng đã đến tuổi này rồi, còn có cái gì không bỏ xuống được chứ." Lâm Triết Bình nói với vẻ xúc động.
Liễu Yến Thu giơ ly rượu lên chạm nhẹ với chồng, nhẹ giọng giận trách: "Ông đó, đều lừa tôi hơn nửa đời người rồi, những gì ông nói tối hôm nay, tôi hy vọng đều là thật."
"Pháo hoa năm nay, so với năm rồi đẹp hơn."
Lâm Tư Tề vẻ mặt vui vẻ nói.
Trần Giang Hà quay đầu nhìn về phía cô, pháo hoa trên bầu trời thắp sáng bầu trời đêm, ánh sáng và bóng tối nhấp nháy phản chiếu gò má hoàn mỹ và không tì vết của Lâm Tư Tề.
"Có phải là muốn hôn em không?" Lâm Tư Tề nhìn thẳng vào mắt anh, mỉm cười hỏi.
"Làm sao em biết?" Trần Giang Hà cười hỏi ngược lại.
Lâm Tư Tề tay giơ lên, đan từng ngón tay mảnh khảnh của mình vào những ngón tay của Trần Giang Hà, vui vẻ nói: "Tay đứt ruột xót, cho nên em biết anh đang suy nghĩ gì."
"A ~ "
Lâm Tư Tề vừa dứt lời, môi đã bị một cỗ sức mạnh thần bí phong ấn lại rồi.
Ánh mắt của cô lóe sáng, hàng mi dài khẽ run rẩy, đợi vòng pháo hoa tiếp theo bay lên không trung, rồi lại lặng lẽ nhắm mắt lại.
Dù sao cũng là đang ở cửa nhà, trần Giang Hà cũng giữ chừng mực, hôn nhẹ một cái liền tách ra, mỉm cười hỏi cô: "Em vừa rồi lúc mở mắt, đang suy nghĩ gì?"
"Em vừa nãy bỗng nhiên nghĩ đến một câu nói rất là văn chương." Lâm Tư Tề mỉm cười ngọt ngào.
"Câu cái gì, nói nghe một chút." Trần Giang Hà hiếu kỳ nói.
"Bảo mật." Lâm Tư Tề nghịch ngợm trả lời, sau đó quay đầu đi, kiễng chân lên và nhìn về phía xa.
"Làm sao bây giờ, ở bên nhau lâu rồi bỗng nhiên không nỡ rời xa anh."
Sáng sớm hôm sau, cũng là ở cửa nhà, Lâm Tư Tề nép vào trong lòng ngực Trần Giang Hà, hai tay ôm thật chặt eo anh, lưu luyến nhìn anh.
Trần Giang Hà vuốt mái tóc mềm mại của cô, cười trấn an nói: "Em ở nhà an tâm đón năm mới cùng bố mẹ, đầu năm anh sẽ đến đón em trở về đi làm."
Nói xong, anh lấy ra một tấm thẻ ngân hàng khác từ trong túi đưa vào lòng bàn tay cô thư ký nhỏ: "Nếu nhớ anh thì cứ gọi cho anh."
"Y ~" Lâm Tư Tề làm bộ có chút ghét bỏ: "Em còn cho rằng là gọi điện thoại, không nghĩ tới là thu tiền ..."
"Gọi điện thoại là hư tình giả ý, thu tiền là chân tâm thật ý, em chọn cái nào?" Trần Giang Hà cười hỏi, anh đã chuẩn bị cho Diệc Xu, cô giáo Từ với thư ký nhỏ mỗi người một thẻ ngân hàng.
Lâm Tư Tề mặt mày khóe miệng cong cong, không chút nghĩ ngợi nói: "Anh gọi điện thoại cho em, em sẽ gửi tiền cho anh."
"Khá lắm, cũng may là em gặp anh, nếu không một cô gái ngốc nghếch như em, bị người ta bán còn cười hì hì đếm tiền cho người ta."
Trần Giang Hà nhíu mày, trắng trợn từ trong túi lấy ra một xấp nhỏ tiền mới tinh, tay trái cầm, vươn tay phải ra ngón trỏ đưa tới miệng cô một bên: "Liếm một cái."
Lâm Tư Tề nháy mắt mấy cái, sau đó rất nghe lời cúi đầu liếm.
Trần Giang Hà thu tay về, bắt đầu đếm tiền trước mặt cô thư ký nhỏ, âm thanh lẩm bẩm sột soạt khá là có tiết tấu.
Lâm Tư Tề trực tiếp thấy choáng váng.
Trần Giang Hà đếm gần xong, lại từ một cái túi khác lấy ra mấy phong bao lì xì, bỏ hết tiền vào đó, đưa tới tay Lâm Tư Tề: "Tiền đặt cọc sính lễ, cầm tiêu xài."
Lâm Tư Tề nhận lấy bao tiền lì xì, vừa muốn cười vừa muốn khóc, viền mắt hồng hồng.
Trần Giang Hà nhìn cô, đột nhiên vỗ trán: "Thiếu chút nữa là quên mất nhà em là chọn người ở rể, hẳn là sính lễ cho anh mới đúng."
Lâm Tư Tề không biết nên khóc hay cười nhìn Trần Giang Hà, không nghĩ những gì năm ngoái cô nói, anh bây giờ vẫn còn nhớ rõ.
"Đi đây, đừng có nhớ anh quá."
Trần Giang Hà xoay người rời đi.
Lâm Tư Tề theo sát anh, thẳng đến khi nhìn thấy anh lái xe đi xa.
------
Dịch: MBMH Translate