Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 538 - Chương 538: Tôi Chưa Từng Là Một Người Tốt Lành Gì

Chương 538: Tôi Chưa Từng Là Một Người Tốt Lành Gì Chương 538: Tôi Chưa Từng Là Một Người Tốt Lành Gì

"Cứ như vậy hẳn là đàn em Dịch sẽ không có ấn tượng gì tốt đẹp về mình.”

Sau khi rời khỏi xe buýt, Trần Gia Hà bắt taxi trở về Học viện Tài Chính Quảng Đông, dù cách làm vừa rồi rất vô tình, nhưng nhẫn tâm chính là tố chất quan trọng nhất của một người làm kinh doanh.

"Thùng thùng thùng."

"Thùng thùng thùng."

Sau hơn một tuần lễ liên tục bận rộn ở Trung tâm Khởi nghiệp Sinh viên, cuối cùng cũng có thể vô tư đánh một giấc ngủ trưa ở ký túc xá thì Từ Chỉ Tích lại bị tiếng đập cửa có tiết tấu đánh thức.

Cô giáo Từ mở mắt ra rồi đưa tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường theo bản năng, mười cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Trần Giang Hà

"Đến đây đến đây."

Từ Chỉ Tích xoay người xuống giường, giày cũng không kịp mang, đi chân trần ra ngoài mở cửa cho Trần Giang Hà.

Cửa vừa hé mở thì Trần Giang Hà đã luồn lách vào trong như một con mèo, không nói năng gì mà trực tiếp ôm chầm lấy Từ Chỉ Tích.

Cánh cửa vừa mở đóng lại trong nháy mắt.

Từ Chỉ Tích còn chưa kịp phản ứng đã bị Trần Giang Hà đè lại, lưng dán lên cánh cửa sau lưng.

“Cậu, cậu muốn làm cái gì?"

Từ Chỉ Tích cảm thấy hình như mình chưa tỉnh ngủ, dường như cảnh tượng trước mắt chỉ là một giấc mơ.

Vì cô mơ thấy Trần Giang Hà không dưới một lần, trong mơ lần nào anh cũng bá đạo không nói lý lẽ như vậy, vừa kéo vừa ôm, thậm chí còn đi xa hơn.

"Haiz, cậu hôn thì hôn, nhưng có thể đừng cởi quần áo hay không.”

Từ Chỉ Tích cảm thấy bối rối vì bây giờ cô chỉ mặc một chiếc váy hai dây, chỉ cần kéo nhẹ một cái thì hoàn toàn không còn gì che chắn.

Thật ra cô cũng rất muốn làm chuyện gì đó với Trần Giang Hà, nhưng trong lòng cũng hy vọng chuyện này không xảy ra quá sớm.

Từ trước tới nay Trần Giang Hà là quân tử nhưng đồng thời cũng là tiểu nhân, một bên động khẩu, một bên động thủ.

Từ Chỉ Tích đưa tay lên chống trán Trần Giang Hà, hít sâu một hơi, tìm chủ đề thay đổi sự chú ý của anh: “Tên khốn nhà cậu, chẳng phải đã nói sẽ đưa tôi về nhà ăn tết hay sao?”

"Đúng vậy" Trần Giang Hà gật gật đầu.

"Cậu có yêu tôi hay không?" Từ Chỉ Tích hỏi tiếp

"Yêu." Trần Giang Hà không chút do dự.

"Vậy cậu giúp tôi mặc quần áo vào trước có được không, chúng ta tâm sự chuyện về nhà ăn tết nhé?” Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng dụ dỗ

“Không được." Trần Giang Hà cười lắc đầu, cúi người ôm cô: "Về nhà ăn tết không có gì hay để nói, chúng ta vào phòng ngủ trò chuyện riêng tư đi.”

Từ Chỉ Tích có hơi mông lung, nghĩ chắc chắn đây không phải là mơ. Cô đưa tay lên đánh vào đùi Trần Giang Hà, thấy anh nhe răng trợn mắt thì cô nháy mắt hỏi: “Đau không?"

"Không đau." Trần Giang Hà nghĩ thầm, dù hôm nay coi như cô có đánh chân anh đến tàn phế hay chết ở đây thì anh cũng muốn được toại nguyện.

Suy nghĩ trong lòng Trần Giang Hà mới chịu đựng được mấy giấy thì đã bị sự đau đớn trên vai che lấp.

"Có đau hay không?" Từ Chỉ Tích hỏi anh.

"Đau." Cả người Trần Giang Hà đều đau: "Rất đau."

"Ồ ." Từ Chỉ Tích ồ một tiếng, nhẹ nhàng thoát ra khỏi lồng ngực anh một cách linh hoạt, hung dữ hôn anh rồi nói: “Thì ra không phải là đang mơ, tên khốn nhà cậu bây giờ còn muốn trắng trợn làm chuyện xấu à.”

Từ Chỉ Tích hôn xong thì xoay người rời đi, tiện tay đóng cửa phòng ngủ lại: “Phạt cậu ở ngoài nửa tiếng cho tỉnh táo lại, quay mặt vào tường ăn năn.”

Trần Giang Hà thầm nghĩ về ba vũ khí thần kỳ để đàn ông hạ gục phụ nữ mà mình vừa đúc kết ra, chẳng lẽ lại đúng như câu chuyện ma quỷ kia: đàn ông chinh phục thế giới, phụ nữ chinh phục đàn ông?!

Này cmn cỡ nào chứ.

"Được rồi, cậu vào đi."

Tất nhiên là Từ Chỉ Tích không nở để Trần Giang Hà ở ngoài cửa đến nửa giờ, cô vào phòng thay một bộ quần áo khác rồi mở cửa ra.

"Đồng chí Tiểu Từ, cái áo bông này của cô từ đâu mà có vậy?”

Trần Giang Hà trừng mắt, kinh ngạc nhìn Từ Chỉ Tích đang mặc áo bông đầy hình hoa và quần dài màu xám, dưới chân còn mang một đôi giày vải bằng bông nhung. Đây đúng là người đẹp muốn làm gì thì làm, phòng cách bác gái như thế này mà cũng không làm lu mờ được vẻ đẹp vô song của cô.

"Mua trên mạng đấy." Từ Chỉ Tích cười trong trẻo, cố ý đảo mấy vòng trước mặt anh như một con chim cánh cụt béo: “Đẹp không?”

Suýt nữa Trần Giang Hà đã thốt ra "Đẹp cái đầu cô.” Nhưng nghĩ lại nền văn minh một chút, thế là anh cười ha hả đổi giọng: “Cực kỳ đẹp.”

"Hừ, khẩu thị tâm phi." Từ Chỉ Tích hừ nhẹ một tiếng, vạch trần câu nói nhảm của anh Trần.

“Lời hứa hẹn thâm tình của cô đều theo gió bay xa.” Anh Trần cất giọng hát.

"Khá lắm, xem ra lúc nãy bị cắn không đau chút nào.” Từ Chỉ Tích mấp máy môi, không nén cười được.

"Ai nói không đau." Trần Giang Hà phản bác: "Cô cởi cái áo hoa này xuống cho em cắn thử một cái xem.”

"Nghĩ hay lắm." Từ Chỉ Tích căn bản không mắc mưu, giọng điệu lại trở nên dịu dàng: “Cậu lại đây, tôi xoa xoa cho.”

Trần Giang Hà phất tay nói: “Không được, không được, em sợ vết thương cũ chưa lành đã thêm tổn thương mới.”

Từ Chỉ Tích đưa tay kéo anh vào phòng, đẩy lên giường: "Ngồi xuống."

"Cô đang huấn luyện cún à?” Trần Giang Hà nhíu mày, ngồi thẳng tắp: “Em cho cô biết, em…”

"Được được được, em ngồi, em ngồi, cô bỏ cần số ra trước, chưa lấy bằng lái mà làm chuyện này là rất nguy hiểm.”

Trần Giang Hà ngoan ngoãn ngồi xuống, đây không phải do anh sợ mà là thức thời.

"Chỉ cần cậu không làm chuyện xấu, tôi bảo đảm đối xử với cậu một cách dịu dàng.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0