Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 539 - Chương 539: Không Xứng Với Cô

Chương 539: Không Xứng Với Cô Chương 539: Không Xứng Với Cô

Sự dịu dàng của Từ Chỉ Tích luôn mang đến cho Trần Giang Hà cảm giác hưởng thụ tột độ như ở trên mây.

Chỉ đáng tiếc, thời gian là thứ khiến con người ta trở tay không kịp.

Lúc bắt đầu trời còn đang sáng, nhưng khi kết thúc thì trời đã tối đen, Từ Chỉ Tích che môi, mơ hồ không rõ, nói: “Tôi đi súc miệng.”

Trần Giang Hà nheo mắt, vẫn chưa đủ đã nằm trên giường, dang hai tay ra nằm ngủ trên giường tạo thành chữ "Thái", một lúc sau, từ từ biến thành chữ "Mộc".

Từ Chỉ Tích sau khi súc miệng quay lại, vén chăn lên trốn vào trong chăn, Trần Giang Hà giơ tay lên che kín toàn bộ cô.

….

Sáng sớm hôm sau, tia nắng đã lâu ngày không thấy ló dạng một chút trên bầu trời phía đông, chẳng bao lâu sau, lại trốn trong chiếc chăn dệt bằng mây đen và bắt đầu ngủ nướng giống như một cô gái thẹn thùng.

Trời vẫn rất lạnh, Trần Giang Hà mở mắt ra, cử động một chút, toàn bộ cánh tay phải tê cứng, quay đầu nhìn Từ Chỉ Tích đang ngủ bên cạnh mình.

Cô ngủ rất ngon, một nửa mái tóc dày đen nhánh xõa xuống trong vòng tay của Trần Giang Hà, nửa còn lại ở trên gối. Khuôn mặt mộc thuần khiết không tì vết giống như một bức tranh tuyệt thế vô song, khiến người ta không khỏi nín thở chiêm ngưỡng.

Trần Giang Hà ngắm nhìn hồi lâu, cuối cùng Từ Chỉ Tích lông mày khẽ động, mở mắt ra, anh mới cử động cánh tay phải, nhỏ tiếng thì thầm: "Tê rồi..."

Từ Chỉ Tích mỉm cười nghiêng người quay đầu sang một bên, giữa chiếc cổ trắng ngần như tuyết và gối tách ra một khe hở, đương nhiên là cô thả tự do cho cánh tay phải của Trần Giang Hà.

Trần Giang Hà muốn rút tay ra để cử động, nhưng rất nhanh anh cảm nhận được một xúc cảm vừa ấm áp vừa mềm mại.

Từ Chỉ Tích dùng bàn tay mảnh mai mềm mại của mình bao phủ lòng bàn tay của anh, mười ngón tay đan vào nhau.

Bàn tay của cô giống như có ma lực, nắm chặt, thả lỏng, nắm chặt, thả lỏng, sau khi lặp đi lặp lại mười mấy lần như vậy, Trần Giang Hà chỉ cảm thấy toàn bộ cánh tay phải của mình như cây khô gặp mùa xuân.

“Trần Giang Hà.” Từ Chỉ Tích gọi anh, nhẹ nhàng như đang nói mê: “Ôm tôi.”

“Ừ.” Trần Giang Hà cũng nghiêng người ôm cô từ phía sau.

“Hôm nay cậu có chuyện gì quan trọng phải xử lý không?” Từ Chỉ Tích nắm chặt tay anh nói: “Nếu không thì ôm tôi ngủ thêm một lát đi.”

“Hôm nay em phải đến ngân hàng một chuyến.” Trần Giang Hà thành thật trả lời, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường: “Bây giờ vẫn còn sớm, mới có bảy giờ hai mươi, ngân hàng ít nhất cũng phải đến chín giờ mới mở cửa kinh doanh. Em có thể ngủ với cô đến tám giờ, sau đó dậy tắm rửa và ăn sáng."

“Đến ngân hàng có cần người đi cùng không ?” Từ Chỉ Tích đột nhiên hỏi.

“Em đi một mình là được rồi.” Trần Giang Hà cười, ghé sát vào má Từ Chỉ Tích hôn cô: “Nếu vợ đại nhân bằng lòng đi cùng em, đương nhiên là cầu mà còn không được.”

“Vậy tôi dậy rồi.” Từ Chỉ Tích vén chăn lên, bò dậy, cô giơ tay định cài lại chiếc váy hai dây, nhưng phát hiện hai dây đai đều bị đứt… Cô dứt khoát khoác lên chiếc áo lông rồi thay quần áo, sau đó đi ra hướng về phía phòng bếp.

“Có cần phải đảm đang như vậy không?"

Trần Giang Hà nhìn thấy cô lấy mấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra, trong lòng thở dài, bản thân cũng mở chăn ra thức dậy.

Sau bữa sáng đơn giản, Trần Giang Hà đến công ty chuẩn bị đầy đủ tất cả các giấy tờ cần thiết cho khoản vay, sau đó lái xe chở Từ Chỉ Tích đến chi nhánh Thiên Hà của Ngân hàng Thương mại Trung Quốc.

Vào thời điểm này, trên các con phố ở phía đông Quảng Đông, có thể thường xuyên bắt gặp những nhân viên giao đồ ăn mặc đồng phục của Light Chaser đi qua các con đường ngõ hẻm.

"Giao đồ ăn rất vất vả, dãi nắng dầm mưa, bất kể là mùa hè thiêu đốt hay mùa đông lạnh giá, đều phải chạy ở bên ngoài." Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng nói.

“Mọi ngành mọi nghề đều vất vả.”

Trần Giang Hà nói: “Trước đây bố em làm việc ở công trường xây dựng. Mỗi năm khi thời tiết nắng nóng, ông đều bị ốm một lần, phải truyền nước trong mấy ngày liền, cơ thể hơi khỏe hơn một chút, ông lại gắng gượng đi làm. Mỗi lần đi làm xong quay về nhà, toàn thân trên dưới đều ướt sũng như vừa được vớt từ dưới sông lên vậy ”.

"Cho nên vừa vào đại học, cậu liền nghĩ đủ mọi cách để kiếm tiền." Từ Chỉ Tích thâm tình nói.

“Nếu không nỗ lực thì không thể sống cuộc sống mà mình mong muốn.”

Trần Giang Hà nghiêm túc nói: “Không tạo nên thành tựu, thì không xứng với cô.”

“Cậu đã rất xuất sắc rồi.” Từ Chỉ Tích nắm lấy mu bàn tay của anh, nhẹ nhàng nói: “Đừng tạo quá nhiều áp lực cho bản thân, tôi không muốn cậu sống quá mệt mỏi.”

Trần Giang Hà mỉm cười, lập tức thuận theo tình thế hỏi cô: “Nếu có một ngày nào đó em phạm phải lỗi lầm, cô có thể tha thứ vô điều kiện cho em một lần được không?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0