Từ Chỉ Tích ánh mắt lóe lên, suy nghĩ một chút mới trả lời: "Chỉ cần không phải là bạo lực gia đình, những sai lầm khác tôi có thể cân nhắc."
“Ồ.” Trần Giang Hà ồ một tiếng, không nói thêm gì nữa, bởi vì câu trả lời này của cô Từ hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh.
Từ Chỉ Tích khoác tay Trần Giang Hà đi vào cửa ngân hàng, người quản lý tiền sảnh vốn đứng trong phòng khi nhìn thấy đôi trai đẹp gái xinh này thì ánh mắt sáng lên, mỉm cười chào hỏi: “Xin chào, xin hỏi ngài cần xử lý nghiệp vụ gì ?"
"Tôi đã hẹn trước với giám đốc ngân hàng Chu của mấy người rồi, nghiệp vụ cho vay doanh nghiệp." Trần Giang Hà lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho quản lý tiền sảnh.
Người quản lý tiền sảnh cầm lấy tấm danh thiếp nhìn thoáng qua, nụ cười trên mặt càng ôn hòa, thái độ nhã nhặn nói: “Trần tổng, mời ngài cùng tôi đến phòng VIP ngồi một lát, tôi sẽ đi thông báo cho ngài."
"Cảm ơn."
Trần Giang Hà khách sáo nói, rồi ung dung dẫn Từ Chí Tích đi theo quản lý tiền sảnh đến phòng VIP của ngân hàng.
Hai người ngồi trong phòng VIP khoảng mười phút thì gặp Chu Tỉnh Ngôn.
"Vị này là ?"
Chu Tỉnh Ngôn và Trần Giang Hà bắt tay thân thiện rồi chuyển sự chú ý sang Từ Chỉ Tích bên cạnh anh.
“Bạn gái của tôi.” Trần Giang Hà thoải mái giới thiệu.
Chu Tỉnh Ngôn lập tức quay người lấy hộp quà từ trong tay trợ lý, vẻ mặt tươi cười đưa cho Từ Chỉ Tích: “Là món quà gặp mặt nhỏ, bày tỏ chút tâm ý.”
Từ Chỉ Tích khẽ mỉm cười, nhưng không đưa tay ra nhận.
Trần Giang Hà thấy vị giám đốc ngân hàng này giỏi xã giao như vậy, nhưng cũng mỉm cười giơ tay chặn lại: "Giám đốc Chu khách sáo rồi, chúng ta xử lý việc chính trước, sau khi làm xong việc mới nhận quà gặp mặt cũng không muộn."
“Được."
Chu Tỉnh Ngôn mỉm cười gật đầu, sau đó bảo trợ lý của mình lấy hợp đồng cho vay ra, ngồi xuống tự mình giải quyết cùng Trần Giang Hà.
"Hạn mức vốn lưu động là 300 triệu nhân dân tệ, thời hạn 3 năm, lãi suất 3,75% mỗi năm. Hạn mức tín dụng 50 triệu nhân dân tệ."
Điều Trần Giang Hà quan tâm là hạn mức, lãi suất hàng năm, thời hạn trả nợ và điều kiện cho vay.
Hạn mức tín dụng cũng tương tự như thẻ tín dụng, đưa ra một hạn mức nhất định và số tiền có thể được sử dụng bất cứ lúc nào. Loại vốn do ngân hàng trực tiếp cung cấp này, theo quy định thì phải thế chấp bất động sản.
Nhưng đối với một khách hàng ở một đẳng cấp khác như Trần Giang Hà mà nói, quy định là chết, người là sống. Chỉ cần anh ta sẵn sàng vay vốn kinh doanh 300 triệu nhân dân tệ, thì hạn mức tín dụng 50 triệu nhân dân tệ tương đương với nửa bán nửa cho.
Tuy nhiên, lòng tham của Trần Giang Hà là rất lớn, sau khi xem xong hạn mức, anh nghiêm túc nói với Chu Tỉnh Ngôn: "Tôi rất hài lòng với hạn mức vốn lưu động do Giám đốc Chu đưa ra, còn hạn mức tín dụng hơi thấp."
Chu Tỉnh Ngôn dường như sớm đã đoán trước được điều này nên lấy ra một hợp đồng tín dụng khác đưa cho Trần Giang Hà.
"Hạn mức tín dụng 150 triệu."
Trần Giang Hà nhướng mày, nghĩ thầm trong lòng, nếu vừa rồi anh không hỏi thêm, thì giám đốc Chu chắc chắn sẽ không lấy ra bản hợp đồng này.
Hiện nay, các ngân hàng lớn có nguồn vốn dồi dào, nhu cầu vay vốn ảm đạm, lợi ích của việc ngân hàng cho vay hàng trăm triệu lớn hơn nhiều so với việc thu hút hàng trăm triệu tiền tiết kiệm. Vì vậy, sau khi Trần Giang Hà đưa ra yêu cầu, Chu Tỉnh Ngôn lập tức điều chỉnh.
"Còn có thể nâng lên cao một chút nữa được không ?" Trần Giang Hà trên mặt lộ ra nụ cười.
Trần Giang Hà sẽ không sử dụng hai quỹ này cho hoạt động của công ty. Nơi đến tốt nhất hiện nay là mua cổ phiếu của công ty đại chúng, sau khi ra khỏi thị trường chứng khoán, anh có thể dùng chúng để mua bất động sản giá rẻ. Lãi suất hàng năm là 3,75 % gần như là không đáng kể.
Tất nhiên, tiền đề là việc mua vào cổ phiếu đại chúng không bị lỗ lớn.
Chu Tỉnh Ngôn và Trần Giang Hà nhìn nhau, mỉm cười lắc đầu, tiếp tục tăng hạn mức không phải là không thể, nhưng phải thế chấp bất động sản.
Bất động sản đứng tên Trần tổng còn sạch hơn mặt anh, ngân hàng đã tìm hiểu vô cùng rõ ràng rồi.
"Được, cứ vậy mà làm."
Trần Giang Hà dứt khoát đưa ra quyết định, sau đó hỏi: "Bao lâu thì có thể làm xong thủ tục?"
“Nếu làm gấp thì nhanh nhất là trước ba giờ chiều nay.” Chu Tỉnh Ngôn đáp.
Trần Giang Hà cầm bút ký tên, ký xong lại đứng lên bắt tay Giám đốc Chu lần nữa: “Vất vả rồi.”
"Là điều nên làm." Chu Tỉnh Ngôn mỉm cười.
“Cô Từ, khoảng thời gian này cô còn đầu tư chứng khoán không?”
Ra khỏi ngân hàng, Trần Giang Hà cười hỏi Từ Chỉ Tích.
Từ Chỉ Tích lắc đầu nói: “Thị trường chứng khoán gần đây luôn giảm, lần trước sau khi thanh lý bán ra PetroChina, tôi đã không dám vào thị trường nữa.”
Trần Giang Hà giương mắt nhìn các cửa hàng dọc con phố đối diện ngân hàng, rất nhiều cửa hàng trên cửa đều dán chữ cho thuê cửa hàng, sang nhượng cửa hàng, thở dài nói: “Không vào sân là đúng, tác động của cuộc khủng hoảng tài chính có lẽ sẽ còn tiếp tục kéo dài một khoảng thời gian nữa.
------
Dịch: MBMH Translate