Hàn Thu Nhã khịt mũi, nói: “Hôm nay tôi thấy được một bài nhật ký đăng trên Tencent QQ vào tối qua, hành văn rất tiêu cực, tâm trạng cũng khá bi quan, không nhịn được bình luận, kết quả cậu ấy rất lâu rồi cũng chưa trả lời.”
“Vậy cậu có gửi tin nhắn cho cậu ấy, hoặc là gọi điện hỏi tình hình hay không?” Trần Giang Hà hít sâu một hơi hỏi.
“Ừ, gửi tin nhắn anh ta không trả lời, điện thoại luôn không nằm trong khu vực không phủ sóng, tôi, hiện tại tôi thật sự lo cậy ấy xảy ra chuyện, những thứ trong Tencent của cậu ấy đều phải cấp quyền nên chỉ có tôi có thể xem.” Giọng Hàn Thu Nhã nghẹn ngào nói.
“Đừng lo lắng, Thiệu Hải không phải kiểu người đầu óc nóng lên liền nghĩ quẩn đâu, bây giờ tôi sẽ gọi cho cậu ấy.”
Trần Giang Hà an ủi Hàn Thu Nhã trước, tiếp đó nói: “Nếu tôi cũng không liên lạc được, cậu đến ngay nhà tìm cậu ấy, trong nhà không tìm được thì đi một vòng quán cà phê internet, phòng bida, sân trượt băng gần nhà cậu ấy.”
“Được, tôi đi tìm cậu ấy ngay lập tức.” Hàn Thu Nhã trực tiếp hành động.
Trần Giang Hà cúp máy, quay đầu gọi điện cho Tần Thiệu Hải.
“Chết tiệt, thật sự không nằm trong khu vực không phủ sóng.”
Trần Giang Hà gọi nhiều lần đều nhận được nhắc nhở giống hệt của hệ thống, đăng nhập QQ xem chữ ký QQ của Tần Thiệu Hải.
Hình đại diện QQ thằng nhóc này là màu đen, ký tên là một câu thơ: Lần sau cậu lướt qua, thế giới đã mất tôi.
“Con mẹ nó, chẳng lẽ thực sự nghĩ quẩn đi?”
Da đầu Trần Giang Hà tê dại.
Là một người từng trốn trong tủ quần áo của nhà người phụ nữ đã có chồng, sau khi may mắn tránh được một kiếp chàng trai dũng cảm lập tức đến khu massage để rửa chân cho đỡ sợ, Tần Thiệu Hải sẽ vì thất tình mà nghĩ quẩn sao?
Trần Giang Hà tỉnh táo lại suy nghĩ, cảm thấy xác suất chuyện này xảy ra thấp hơn xác suất cô Từ, Khương Diệc Xu và Lâm Tư Tề thông báo mang thai đứa con của anh cùng một ngày.
“Có ở đó không?”
Trần Giang Hà gửi tin nhắn lừa đảo cho Tần Thiệu Hải trên QQ: “Người anh em gần đây hơi kẹt tiền, cho tôi vay 50 tệ đối phó khẩn cấp.”
“?”
Tần Thiệu Hải nhanh chóng trả lời, nhưng QQ anh ta vẫn ở trạng thái không hoạt động, sở dĩ trả lời dấu chấm hỏi là cho rằng tài khoản QQ của Trần Giang Hà đã bị đánh cắp, bằng không với giá trị tài sản ròng hiện tại của anh thì căn bản không thể gửi kiểu tin nhắn này.
Trần Giang Hà thầm nghĩ thằng nhóc như cậu đạo hạnh thật là kém, tùy tiệu một câu đã mắc câu, sau này nếu chiêu trò lừa đảo trên mạng có ảnh nóng gái đẹp, trò chuyện đêm khuya đoán chừng sẽ bị lừa trong vài phút.
“Ký tên trên QQ có ý gì, điện thoại không nằm trong khu vực phủ sóng là tình huống gì?” Trần Giang Hà gửi tin nhắn.
Tần Thiệu Hải thấy tin nhắn này cũng biết mình đã bị lộ, ngoài hối hận, lại không thể làm gì khác mà trả lời: “Ký tên là trích đoạn《Chào Mừng Harley》của Dư tiên sinh, tín hiệu kém vì tôi đang lướt mạng ở ‘Lâu Đài Trên Không’, bên này vừa vào phòng riêng, tín hiệu điện thoại dường như bị chặn, vừa rồi cậu gọi cho tôi sao?”
Lâu đài trên không là một quán cà phê internet đen gần trường cấp 2 Hoàn Thành, năm đó Trần Giang Hà và Tần Thiệu Hải thường xuyên nửa đêm trèo tường đến quán internet này thâu đêm, khi đó hai anh em đã chơi trò《 Vấn Đạo 》, khu vực Lạc Sơn Đại Phật, ban ngày máy chủ thường full nên lag một loạt, ban đêm thức trắng thì bình thường.
Trần Giang Hà trợn mắt: “Không chỉ có tôi, Thu Nhã cũng đang tìm cậu. Có phải cậu đã xem quá nhiều trên mạng, bắt đầu thủ đoạn lừa gạt đúng không?”
Tần Thiệu Hải mò một điếu thước từ trong bao thuốc lá trên bàn đặt máy tính, nghiêng đầu châm, sau khi nhạt nhẽo hút hai hơi, cảm giác sầu muộn nói đến là đến: “Không, tôi thực sự có chút nghĩ quẩn, nhưng chưa buông bỏ được nên chỉ có thể giả chết trên mạng.”
Trần Giang Hà xem, thầm nghĩ thằng nhóc này chẳng lẻ đang uất ức đi, trạng thái tiêu cực này có hơi quá mức.
Nhưng nghĩ lại, cậu giả vờ với Thu Nhã là được rồi, giả vờ ở trước mặt tôi làm gì!
Kiếp trước hai cậu vừa tốt nghiệp đại học đã kết hôn, sau khi kết hôn được 5 năm ly dị 3 lần cũng không thấy cậu nghĩ quẩn, bây giờ mới bắt đầu?
Trần Giang Hà cũng lười vạch trần anh ta, vô cảm trả lời một câu: “Đứng giả vờ nữa, Thu Nhã đang tìm cậu khắp nơi.”
“Ồ, tôi vừa thêm 10 tệ phí internet, đang thành lập đội luyện đại hạnh, không thể rời đi.” Tần Thiệu Hải trả lời.
Trần Giang Hà trợn mắt: “Được, tôi giúp cậu gọi điện chuyển lời với cậu ấy.”
“Ê, khoan khoan, tôi rút khỏi đội rồi.”
Tần Thiệu Hải lập tức thừa nhận hèn nhát: “Trước tiên cậu đừng nói với cậu ấy tôi đang ở đâu, tôi muốn trải nghiệm cảm giác được quan tâm nhiều hơn.”
“Xì.” Trần Giang Hà xì một hơi: “Hành động này của cậu, làm tôi nhớ đến Na Tra, cậu bé đỏ, cậu bé hồ lô kim cang.”
“Hả?” Tần Thiệu Hải không hiểu lời này có ý gì.
Trần Giang Hà đỡ trán: “Phàm là hơn 10 tuổi, đều không làm được chuyện như này.”
“Đ*t.”
------
Dịch: MBMH Translate