Tần Thiệu Hải mở miệng, điếu thuốc rơi xuống đáy quần.
“Trần Giang Hà.”
Trần Giang Hà vừa cất điện thoại vào túi, đột nhiên nghe được Từ Chỉ Tích gọi anh.
Anh giương mắt nhìn, hóa ra cô Từ vừa vào phòng ngủ thay một bộ quần áo khác, áo len cổ lọ màu xanh da trời nhạt phối hợp cùng váy xếp ly màu trắng rất thú vị, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn hoàn mỹ hệt như hoa sen mới nở tinh xảo lại thướt tha trên làm nổi bật nền trang phục màu sáng, đường cong thu gom của váy rất có kết cấu, khiến người ta bị kích thích muốn tiến lên nhẹ nhàng ôm vào ngực.
“Đẹp không?” Từ Chỉ Tích mặt mày cong lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
“Cô mặc cái gì cũng xinh đẹp.”
Trần Giang Hà mỉm cười, nghĩ một đằng nói một nẻo: “So với bộ này, em cảm thấy áo khoác đệm bông hoa, quần xám mặc hôm qua càng có thể làm nổi bật vẻ quyến rũ và khí chất riêng biệt của cô hơn.”
“Phải không?” Từ Chỉ Tích rất nghi ngờ với điều này, mày liễu khẽ nhướng, hơi trêu chọc hỏi anh: “Không phải hôm qua cậu ghét nó quá dày quá nặng, mở có cái nút cũng đặc biệt phiền phức sao?”
“Đúng.” Trần Giang Hà gật đầu, đứng dậy bước đến cạnh cô, mỉm cười nói: “Vẫn là áo len và váy tốt hơn, dễ ra tay.”
“Đàng hoàng chút…” Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng vỗ tay anh, quay người xách hành lý và quà của mình.
Trần Giang Hà giành trước một bước tiếp tay.
Hai tay Từ Chỉ Tích trống trơn, sau khi ra cửa đi phía trước anh, khi xuống cầu thang quay đầu nhìn anh, cử động vai, nụ cười trên khóe miệng lộ ra vài phần hoạt bát: “Đến, tôi cõng cậu.”
“Cõng nổi không?”
Trần Giang Hà cười hì hì bước đến sau lưng cô, bỏ đồ xuống trước, sau đó hai tay khoác lên vai cô.
“Để thử xem.” Từ Chỉ Tích trở tay ôm eo anh, nhẹ nhàng dùng chút lực nhưng nhận thấy không nhúc nhích tí nào, thế là dịu dàng hỏi anh: “Cậu có sợ ngã không?”
“Không sợ.” Trần Giang Hà lắc đầu, nói: “Trước khi ngã xuống, em nhất định xoay người làm đệm thịt cho cô.”
“Như vậy không ổn.” Từ Chỉ Tích cũng lắc đầu, quay người bước lên hai cao hơn anh hai bậc, đưa tay ôm lấy cổ anh: “Cậu cõng tôi có được không?”
Trần Giang Hà nhướng mày: “Sao anh có cảm giác như bị gài vậy?”
Từ Chỉ Tích cười mỉm chi: “Vậy không cõng nữa, lên xuống cầu thang không an toàn, một người một nửa hành lý.”
Dứt lời, cô cúi người nhấc vali lên, sau đó đưa hai túi quà lớn cho Trần Giang Hà.
Trong lòng Trần Giang Hà cảm khái: “Lấy vợ thế này, người không phải ruột thịt… Xì, buộc phải ruột thịt.”
Xuống dưới lầu, Trần Giang Hà lại nhận được cuộc gọi của Hàn Thu Nhã.
“Tôi vừa đến nhà của Thiệu Hải, không có gặp cậu ấy, tôi có nhờ vài bạn học cũ chia nhau đi tìm ở quán cà phê internet, phòng bida, sân băng gần đó, cũng tìm không thấy.”
Lần này Hàn Thu Nhã rõ ràng càng sốt ruột hơn, trong giọng nói mang theo nghẹn ngào.
Trần Giang Hà thần nói Tần Thiệu Hải chó má đó thật con mẹ nó tạo nghiệp, bản thân trốn trong quán cà phê internet chơi game, làm hại bạn gái bảy tìm tám tìm gấp đến độ rơi nước mắt, mình bên này còn phải che giấu lương tâm bao che cho anh ta: “Cậu đừng lo, tôi đang chuẩn bị về, đến nhà sẽ giúp cậu cùng nhau tìm, nói không chừng rất nhanh đã có thể tìm ra cậu ấy từ một góc nào đó.”
Hàn Thu Nhã khịt mũi, nhỏ giọng nghẹn ngào nói: “Tôi rất lo, tôi sợ cậu ấy xảy ra chuyện, hiện tại tôi muốn đến đồn công an trình báo.”
“Thông thường phải mất tích 24h mới có thể lập án, bây giờ cậu đến đồn cảnh sát trình báo, người ta sẽ không chấp nhận.” Trần Giang Hà suy nghĩ rất rõ ràng, tránh cho Hàn Thu Nhã làm lớn chuyện.
Hàn Thu Nhã trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên có chút kích động nói: “Đợi chút, có điện thoại gọi đến.”
“Cậu nhận trước đi, giữ liên lạc mọi lúc nếu có tình huống gì xảy ra.”
Trần Giang Hà lặng lẽ trả lời, sau đó cúp máy.
“Xảy ra chuyện gì sao?”
Sau khi Trần Giang Hà trở lại ghế lái, Từ Chỉ Tích loáng thoáng nghe được vài từ “Trình báo, lập án” này lo lắng hỏi một câu.
“Không sao.” Trần Giang Hà lắc đầu, nói: “Một đôi trong đám bạn học cấp 3 ầm ĩ chia tay, chàng trai tìm chết tìm sống, cô gái cuống cuồng sốt ruột, tìm kiếm cậu ấy khắp nơi.”
“Hả?” Từ Chỉ Tích chớp mắt.
“Có phải khó hiểu đúng không?”
Trần Giang Hà vừa khởi động xe, vừa nói: “Thật ra cũng không khó hiểu, trong quan hệ yêu đương, đàn ông dùng tình cảm quá sâu thường khá ngây thơ, ví dụ em, nếu cô nói chia tay với em, em sẽ trực tiếp mua hai lạng miến thắt cổ mình, hoàn toàn không sống tạm.”
Từ Chỉ Tích nghe nói như vậy không nhịn được bật cười, tiếp đó hất cằm hỏi anh: “Có vẻ kinh nghiệm yêu đương của cậu rất phong phú nhỉ? Nhớ rõ lần trước cậu đã nói, trước đây cậu chưa từng nói chuyện yêu đương.”
“Đừng hiểu lầm.” Trần Giang Hà khoát khoát tay, nói: “Lưu Đống Lương ở ký túc xá bọn em là một tên gà mờ trong việc tình cảm, nhưng thường truyền thụ cho Tôn Thiên kinh nghiệm yêu đương, em đều đi theo học, những trích lời kinh điển của anh ta đến nay vẫn còn trong sổ tay.”
“Lưu Đống Lương trông có vẻ khá thật thà.” Từ Chỉ Tích hơi líu lưỡi.
Trần Giang Hà cực kỳ công nhận gật đầu: “Đúng, anh ấy rất thành thật, ngoại trừ thường hay xem những trang web không tốt, cúp cua đầu tư chứng khoán, thích trò chuyện với các cô gái trên internet về các chủ đề riêng tư, gần như không tìm ra được những khuyết điểm khác, nếu không phải trượt khá nhiều môn, em cảm thấy anh ấy hoàn toàn có thể cạnh tranh sinh viên ba tốt và suất học bổng.”
Từ Chỉ Tích: “...”
------
Dịch: MBMH Translate