Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 544 - Chương 544: Em Ngày Càng Thích Anh

Chương 544: Em Ngày Càng Thích Anh Chương 544: Em Ngày Càng Thích Anh

“Diệc Xu, năm nay cậu cùng tôi về nhà ăn tết, đợi khi thằng nhóc thối Trần Giang Hà đó đến cửa chúc tết, cho thằng nhóc đó một bất ngờ như thế nào?”

Ngay khi Trần Giang Hà và Từ Chỉ Tích đang trên đường lái xe trở lại Hoàn Thành, Trịnh Gia Hân và Khương Diệc Xu cũng đã thu thập xong hành lý chuẩn bị về nhà.

“Có thể.” Khương Diệc Xu nhẹ giọng trả lời, lại nói: “Nhưng ba mẹ đã gọi điện thúc giục mấy lần, tôi vẫn phải về nhà trước.”

“Nên về trước. Dì sẽ cùng cháu về, trước tiên ăn vài bữa cơm ở nhà cháu, rồi lại đưa cháu quẹo đến nhà dì.” Trịnh Gia Hân cười nói” “Ba mẹ cháu hẳn là không để bụng chứ?”

“Không đâu, khi cháu gọi điện với nhà thường nhắc đến dì, ba mẹ đều rất muốn gặp dì.” Khương Diệc Xu khẽ mỉm cười trả lời.

Thật ra ở cùng với dì lâu như vậy, trong lòng Khương Diệc Xu đã sớm coi cô như người nhà, khi nói chuyện điện thoại với ba mẹ, nhắc đến nhiều nhất chính là Trần Giang Hà, tiếp theo là dì nhỏ.

“Đi thôi, chúng ta về nhà.” Trịnh Gia Hân một tay đẩy vali, một tay kéo Diệc Xu, nói rất hào phóng.

“Vâng.”

Khương Diệc Xu đi theo dì nhỏ ra cửa, trước khi xuống cầu thang quay đầu liếc nhìn cửa, nghĩ vào lúc này nếu anh cũng xách hành lý bước ra, cùng cô và dì nhỏ về nhà thì thật là tốt biết bao.

Trời mưa đường trơn, cộng thêm ùn tắc trên đường cao tốc, Trần Giang Hà chọn trở lại Hoàn Thành từ đường quốc lộ bình thường.

Dọc đường khá thuận lợi, hơn 4 giờ chiều đến trước cửa nhà.

“Ôi, Giang Hà về tới rồi!”

Xe vừa dừng lại, những người hàng xóm ngồi dưới mái hiên nhà lão Trần uống trà nói chuyện trời đất rối rít liếc mắt.

Kể từ khi nhà lão Trần xây nhà mới, lại chi ra số tiền lớn để ký hợp đồng với 5 căn nhà dân trong làng, thì những người hàng xóm trước đây không thể nào tới lui, đã dần dần thích tụ tập ở đây.

Cái gọi là nghèo giữa chợ đông ai thèm hỏi, giàu tại rừng sâu lắm kẻ thăm, đại khái như vậy.

Lúc đầu tiêu điểm chú ý của những người hàng xóm là Trần Giang Hà, đợi sau khi Từ Chỉ Tích ngồi bên ghế phụ xuống xe, ánh mắt mọi người đồng loạt rơi trên người cô.

Dáng người cô quá đẹp, khí chất lại cực kỳ xuất chúng.

“A Hà, tôi nhớ không lầm, người đẹp này là cố vấn đại học của cậu, năm nay lại đến nhà thăm hỏi sao?”

Lúc này, Liêu Hữu Chí là chú ngồi bên phải cửa mỉm cười nói.

Năm ngoái khi Từ Chỉ Tích và Trần Giang Hà về nhà, ông tình cờ gặp, lúc ấy đã nhìn chằm chằm rất lâu cũng vì dáng dấp cô quá đẹp, mà đạp xe không chú ý đến tình trạng đường nên ngã vào trong ao, vì lẽ đó nhớ sâu sắc.

“Cố vấn của tôi không chỉ có dáng người đẹp, công việc cũng nghiêm túc có trách nhiệm, hàng năm đều đến thăm nhà.”

Trần Giang Hà cười đùa cợt nhã, nửa giả nửa thật trả lời một câu, chợt móc ra bao Hoa Tử, bước đến cửa phát thuốc lá cho “Chú Bác”.

“Anh Giang Hà, cố vấn đại học của anh thật xinh quá.” Em gái Liêu Uyển Lam nhà bên cạnh cười nói.

“Cô cũng rất xinh.” Trần Giang Hà liếc nhìn cô ta, lắc bao thuốc lá trêu chọc hỏi cô ta: “Có muốn một điếu không?”

“Được.” Liêu Uyển Lam đưa tay rút ra một điếu, tiếp đó đưa cho ba.

Liêu Hữu Chí cừa ha hả nhận lấy, kẹp lên lỗ tai.

“Chú Liêu, ba mẹ tôi đâu rồi?” Trần Giang Hà nhìn quanh một vòng, thuận miệng hỏi.

“Đến Ủy Ban thôn để giải quyết công việc, có lẽ sắp về rồi.”

Liêu Hữu Chí vừa uống tách trà bên cạnh vừa nói, ông đứng dậy nói với những người hàng xóm: “Ngồi hơi lâu rồi, đến nhà tôi chơi mạt chược hoạt động một chút.”

“Đi nào.”

Mọi người ăn nhịp với nhau, vừa nói vừa cười đi theo Liêu Hữu Chí.

“Anh Giang Hà, có rảnh thì đến nhà em ngồi chút.” Liêu Uyển Lam trước khi mỉm cười lịch sự nói với Trần Giang Hà.

Đây là phép lịch sự thông thường giữa những người hàng xóm.

“Được.” Trần Giang Hà mỉm cười gật đầu.

Khi anh còn bé thật sự thường la cà đến nhà họ Liêu, sau khi lớn lên không đến nữa, suy cho cùng có cảm giác xấu hổ, dù sao cũng không thể vẫn cứ không biết xấu hổ mà cùng nhau ngồi xổm trên đất đi tiểu mặt dày giống như hồi nhỏ, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu.

“Cô gái trẻ xinh đẹp vừa rồi có quan hệ không đơn giản với cậu nha.”

Từ Chỉ Tích bước đến cạnh Trần Giang Hà, tươi cười nói một câu: “Anh Giang Hà.”

Trần Giang Hà cười đùa nói: “Cô ấy chỉ là em gái em.”

“Cậu có bao nhiêu em gái vậy?” Từ Chỉ Tích hứng thú truy hỏi.

Trần Giang Hà bẻ đầu ngón tay, giống như một bảo bảo trong lớp mẫu giáo đang chăm chỉ đếm số trước mặt cô Từ, 1 2 3, 1 2 3.

Từ Chỉ Tích ngẩn người, chần chờ hồi lâu mới ấp úng hỏi: “Nhiều như vậy sao?”

“Em có bốn người cậu, hai người dì, mỗi một nhà của cậu đều có con gái, tất cả là em gái.” Trần Giang Hà giải thích.

“Phù.” Từ Chỉ Tích thở phào nhẹ nhõm.

“Vừa rồi cô gọi tiếng anh đó rất thú vị có thể gọi lại lần nữa được không?” Trần Giang Hà khéo léo nói sang chuyện khác.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0