“Sao anh cứ luôn cười ngây ngốc thế.”
Đêm 30, Từ Chỉ Tích nhìn Trần Giang Hà, sau bữa tối giao thừa người này cứ ngồi ở đầu giường cô mỉm cười giống như một tên ngốc, khiến lòng cô mơ hồ, trong đầu tràn ngập những hình ảnh không thẹn không ngượng đó.
“Anh phát tài.” Trần Giang Hà quay đầu nói với Từ Chỉ Tích.
“Hả?” Từ Chỉ Tích chớp mắt, thầm nghĩ mấy ngày nay anh không cửa không bước cửa hai không ra, lại còn có thể phát tài sao?
Trần Giang Hà duỗi tay ôm lấy cô: “Anh có đủ tiền nuôi em cả đời.”
“Em có tay có chân, làm gì phải cần anh nuôi chứ.” Từ Chỉ Tích dán dán má anh, dịu dàng cười nói: “Chúng ta có thể phấn đấu cùng nhau.”
Ngày mồng ba tháng giêng, thời tiết nhiều nơi ở phía Nam cuối cùng cũng bắt đầu ấm lên, những tia nắng đã lâu ngày không thấy xuyên qua đám mây, xua tan sương mù tích tụ nhiều ngày, khiến người ta phấn chấn tinh thần.
Ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, Từ Chỉ Tích sau một thời gian dài im ắng cũng muốn hoạt động. Sáng sớm cô theo mẹ của Trần Giang Hà là bà Trịnh Lệ Hoa đến núi Liên Hoa ở Phiên Ngung để viếng thăm Hải Quan m.
Vốn dĩ Trần Giang Hà muốn lái xe chở bọn họ đến đó, nhưng anh lại nhận được cuộc gọi cầu cứu từ dì nhỏ Trịnh Gia Hân, nên chỉ có thể thay đổi lộ trình đến thị trấn Thanh Khê để "cứu giá", thuận tiện đi chúc Tết.
"Tiểu tử thối, cuối cùng cháu cũng đến rồi."
Trịnh Gia Hân vừa nhìn thấy Trần Giang Hà, cô lập tức ba chân bốn cẳng chạy như bay về phía anh như thể nhìn thấy một vị cứu tinh.
"Dì nhỏ, dì cũng to gan thật, ai cho phép dì chạy tới khoác tay cháu? Cháu là cháu ruột của dì đó."
Trần Giang Hà giơ cùi chỏ chọc vào Trịnh Gia Hân, thấy cô làm thinh vẻ mặt còn tươi cười, nhướng mày nhìn về phía anh chàng tuấn tú đang ngồi ở cửa, thế là anh từ trong túi móc ra một hồng bao đưa cho cô: “Hãy cầm lấy hồng bao và mang theo lời chúc phúc của cháu, ngoan ngoãn đi xem mắt đi."
Trịnh Gia Hân cầm lấy hồng bao, dùng tay trái đưa cho anh một cái lớn: “Phí dịch vụ của ngày hôm nay, biểu hiện cho tốt. Đối tượng xem mắt lần này tự cho là mình rất hài hước, nói chuyện thì vòng vo quanh quắt, rất giỏi giả vờ, rất kỳ cục, thật là khó chịu."
"Gần đây tâm trạng của cháu rất tốt, cuộc sống cũng rất thoải mái, đặc biệt vui vẻ."
Trần Giang Hà cho thêm dì nhỏ một nhát dao, thuận tiện mở hồng bao ra liếc nhìn một cái, giả vờ chê nói: "Cô Trịnh Gia Hân, với số tiền ít ỏi này tôi khó lòng giúp cô làm việc được."
"Ồ." Trịnh Gia Hân ồ nhẹ một tiếng, đến gần anh và nói: "Vậy dì sẽ dành chút thời gian để hẹn cô Từ ra, cùng dì và Diệc Xu ăn bữa cơm, cháu thấy thế nào ?"
Trần Giang Hà gật đầu tán thành: “Rất tốt, gọi cháu đi cùng, đặt một nhà hàng gần bệnh viện, để tránh trên đường đưa đến bệnh viện bị chậm trễ thời gian, không thể cấp cứu được.”
"Nằm mơ đi." Trịnh Gia Hân mỉm cười duyên dáng, dẫn Trần Giang Hà đến cạnh đối tượng xem mắt : "Nào, để tôi giới thiệu với anh, đây là cháu trai tôi kiêm người xét duyệt buổi xem mắt, Trần Giang Hà tiên sinh.”
Đối phương sững người một chút khi nghe thấy danh từ mới "người xét duyệt buổi xem mắt", sau đó đứng dậy bắt tay Trần Giang Hà thể hiện sự thân thiện: "Xin chào, tôi họ Trần, Trần Kim Phong.”
"Xin chào." Trần Giang Hà cười hì hì, chúng ta đều cùng họ, năm trăm năm trước là người cùng một nhà, điểm ấn tượng +10.
"Có thể bắt đầu rồi." Trần Giang Hà quay đầu sang nói với Trịnh Gia Hân.
“Ừ.” Trịnh Gia Hân hắng giọng, hỏi Trần Kim Phong : “Anh làm nghề gì ?”
"Nhạc trưởng âm nhạc nửa đêm." Trần Kim Phong mỉm cười trả lời.
"DJ." Trần Giang Hà ghé sát tai Trịnh Gia Hân nhỏ tiếng giải thích.
Trịnh Gia Hân gật gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy sở thích của anh là gì ?"
"Tôi chủ yếu có ba sở thích chính: nghiên cứu quy luật phân tán của các phân tử vật lý nhỏ trong không khí ở nhiệt độ cao, phản ứng hóa học của sản phẩm chưng cất lúa mì trong cơ thể con người và thiết kế cấp cao nhất của cơ thể con người." Trần Kim Phong hùng hồn nói.
Trần Giang Hà khẽ mỉm cười, sau đó thì thầm vào tai Trịnh Gia Hân : “Hút thuốc, uống rượu và uốn tóc.”
“Ồ.”Trịnh Gia Hân bừng tỉnh, sau đó hỏi: “Vậy người nhà anh làm nghề gì ?”
"Bố tôi tham gia nghiên cứu và giải thích về nền văn minh Trung Hoa năm nghìn năm, còn mẹ tôi có bằng tiến sĩ về giải phẫu và tiếp thị." Trần Kim Phong cười nói.
“Bố dạy học, mẹ giết lợn.” Trần Giang Hà tiếp tục giải thích vào tai dì.
Trịnh Gia Hân mỉm cười, hỏi câu cuối cùng : “Kinh nghiệm yêu đương của anh ?”
"Tôi hy vọng người đầu tiên là cô, người cuối cùng cũng là cô." Trần Kim Phong đột nhiên không còn khua môi múa mép nữa, mà trở nên nghiêm túc.
"Thứ cho tôi không thể làm theo ý anh." Trịnh Gia Hân tỏ thái độ rõ ràng trước, sau đó cười hỏi: "Anh có chuyện gì muốn hỏi tôi không ?"
------
Dịch: MBMH Translate