Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 551 - Chương 551: Trịnh Gia Hân Đi Xem Mắt, Trần Giang Hà Cứu Giúp

Chương 551: Trịnh Gia Hân Đi Xem Mắt, Trần Giang Hà Cứu Giúp Chương 551: Trịnh Gia Hân Đi Xem Mắt, Trần Giang Hà Cứu Giúp

“Không có.” Trần Kim Phong đứng dậy, cười nói: “Từ thời khắc Trần Giang Hà tiên sinh xuất hiện, tôi liền biết buổi xem mắt hôm nay sẽ không thành.”

Trần Giang Hà nhìn anh ta, trong lòng nói thầm, người anh em, thực ra anh rất hài hước, nhưng anh lại dùng nó không đúng chỗ, chuyện nghiêm túc như đi xem mắt mà anh lại làm như thể là trò đùa vậy, còn muốn tán tỉnh dì nhỏ của tôi ?

Tất nhiên, đây có thể coi là một cách tiếp cận mới, tôi xin gọi anh là “người phát minh ra những cuộc đối thoại xem mắt hài hước”.

"Trần Giang Hà tiên sinh chắc chắn là bạn trai của cô Trịnh nhỉ ?"

Trần Kim Phong ghen tị nhìn Trần Giang Hà nói: "Anh đẹp trai như vậy, có trách nhiệm với bạn gái của mình một chút. Một cô gái như cô ấy căn bản không cần phải đi xem mắt."

Nói xong, Trần Kim Phong xoay người rời đi.

“Không hổ là người nhà họ Trần cũ của mình, cầm được thì buông được, không bám chặt không buông, cũng không dây dưa dài dòng.” Trần Giang Hà thầm khen Trần Kim Phong, sau đó duỗi tay ra về phía Trịnh Gia Hân : "Dì, trả lại sự trong sạch cho cháu."

Trịnh Gia Hân lấy từ trong túi ra hai hồng bao: "Dì dùng hồng bao đổi lấy sự trong sạch của cháu, có được không ? Tiếp theo chắc chắn sẽ còn có rất nhiều người đến."

"Cháu là người ngay thẳng, tuyệt đối không thể bị hồng bao của dì mua chuộc..."

Trần Giang Hà còn chưa nói hết lời, thì phát hiện dì nhỏ đã đưa toàn bộ hồng bao mà cô mang theo cho mình, anh dứt khoát nhận lấy, nghiêm túc nói: “Chúng ta vào nhà thương lượng đối sách tiếp theo.”

"Thằng nhãi này, dì nghi ngờ là cháu đang cố tình từ chối để lừa hồng bao của dì đó."

Hai má của Trịnh Gia Hân phồng lên, nếu là trước đây thì chắc chắn là cô đã bắt đầu xắn tay áo lên rồi, nhưng bây giờ cô đang cầu cứu anh, cô tức giận cũng trông thật đáng yêu.

Trần Giang Hà cười không nói gì, vào nhà liền gọi: “Bà ngoại !”

"Ô, cháu ngoại của bà đến rồi."

Bà ngoại thò đầu ra khỏi nhà bếp với nụ cười hòa nhã dễ gần trên mặt. Bà vừa dứt lời, một cô gái đáng yêu thuần khiết, xinh đẹp không tì vết bước ra khỏi nhà bếp, vừa hay mặt đối mặt gặp Trần Giang Hà.

Bàn tay cô dính đầy bột mì, trên má còn có vài vết trắng, tuy nhiên điều này không hề ảnh hưởng đến dung mạo của cô, trái lại còn tăng thêm hương vị tuyệt vời của cuộc sống. Vừa nhìn thấy Trần Giang Hà, đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô tỏa sáng, trên gương mặt nở ra nụ cười rạng rỡ và đẹp hơn cả ánh nắng ban mai.

"Nhìn ngơ ra rồi à."

Trịnh Gia Hân kéo tay áo Trần Giang Hà, nói với giọng ghen tị: "Cô gái này chỉ khi nhìn thấy cháu rồi mới cười đẹp như vậy."

"Bạch nguyệt quang của cháu, có thể không đẹp được sao?"

Trần Giang Hà mỉm cười, đi về phía Diệc Xu, lấy ra hơn mười hồng bao còn chưa kịp ấm đưa cho cô: “Năm mới vui vẻ, bạn học Khương Diệc Xu.”

Trước mặt bà ngoại và dì nhỏ, Khương Diệc Xu xấu hổ gọi Trần Giang Hà là "anh", vì vậy cô chỉ mỉm cười nhận hồng bao mà anh đưa cho, ngượng ngùng mang theo chút xinh đẹp nhìn anh.

“Đang làm món ngon gì thế ?”

Trần Giang Hà nắm tay cô, hào sảng đi vào bếp nhìn ngó xung quanh.

“Món hoành thánh thịt sò điệp mà con và a Hân thích ăn nhất.”

Bà ngoại cười tít mắt đi vào bếp nhớ lại: “Khi còn nhỏ, cái gì dì nhỏ của con cũng nhường cho con, ngoại trừ một bát hoành thánh, hai đứa con có thể giành nhau đến dưới gầm bàn”.

"Ha ha." Trần Giang Hà nghĩ đến chuyện trước đây không khỏi bật cười, quay đầu lại thì thấy dì nhỏ đang dùng ánh mắt dịu dàng nhìn anh và Diệc Xu.

"Dì nhỏ thật sự rất tốt."

Trần Giang Hà trong lòng thở dài, nếu không có cô, tuổi thơ của anh sẽ không trọn vẹn.

Trịnh Gia Hân đương nhiên không biết lúc Trần Giang Hà nhìn cô đang suy nghĩ gì, cô hiện tại chỉ muốn kết thúc buổi xem mắt này càng sớm càng tốt, trở về cuộc sống bình thường.

Nhưng mà không như mong muốn, đối tượng xem mắt nối liền không dứt, buổi chiều hai ba giờ là lúc nhiều người nhất, thậm chí khá là khoa trương ở ngoài cửa còn xếp một hàng dài.

Xem mắt như vậy, cảm giác lại như một quá trình phỏng vấn, người đàn ông bước vào và giới thiệu bản thân trước, sau đó mới bước vào phần hỏi đáp, sau khi hiểu rõ một chút thì về nhà đợi tin tức ...

Có lẽ Trịnh Gia Hân lớn lên thật sự quá xinh đẹp, có một số đối tượng trong xem mắt luôn cúi đầu, những người xấu hổ khi nhìn cô thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn cô và trở nên căng thẳng đến mức không nói nên lời. Những người can đảm hơn sẽ nhìn cô với ánh mắt sắc bén, đôi mắt sáng ngời và không biết xấu hổ hỏi thông tin liên lạc của cô trước khi rời đi, có lẽ cảm thấy hài lòng về bản thân và nghĩ rằng mình đã hoàn thành được một nửa. Lúc rời đi tràn đầy tự tin đến mức cảm giác như mình đang bay lơ lửng.

Cũng may Trần Giang Hà là một người đàn ông chính trực, nhận lợi ích thì làm việc, anh đã cứu dì nhỏ của mình khỏi nhiều phiền phức không đáng có. Đồng thời, anh cũng thay cô sàng lọc ra một số đối tượng chất lượng tốt, giỏi về mọi mặt cho cô. Còn về việc cô ấy có sẵn sàng tiếp tục với họ hay không, giao tiếp là việc của dì nhỏ, mà hắn cũng không tiện đưa ra ý kiến gì.

"Mệt mỏi."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0