Trịnh Gia Hân kéo Khương Diệc Xu chuẩn bị tránh xa thằng cháu trai này một chút, nhưng mắt cô sáng lên khi nhìn thấy thư ký nhỏ Lâm Tư Tề đứng sau lưng Trần Giang Hà.
Lâm Tư Tề cảm nhận được ánh mắt của dì nhỏ, tự nhiên hào phóng đi lên phía trước chào hỏi rồi tự giới thiệu: “Chào dì nhỏ, con là thư ký của giám đốc Trần, Lâm Tư Tề, vẫn thường nghe anh ấy nhắc về hai người.”
Mắt Trịnh Gia Hân trợn trọn, nhìn chằm chằm Lâm Tư Tề nghĩ thầm, thằng nhóc Trần Giang Hà bỏ thuốc mê người ta à, như vậy cũng được sao?
"Quả nhiên là tình yêu dễ làm người ta mụ mị, may mà dì không có yêu đương."
Trịnh Gia Hân cảm thán trong lòng, lại nghĩ đến bài viết vạch trần dài thườn thượt trong đêm khuya của cô bạn Chân Dài cùng phòng ký túc xá cách đây không lâu.
Bạn trai cũ của Chân Dài có bề ngoài là một người thật thà nhưng lại giả vờ làm phú nhị đại lén lúc kết giao cùng lúc với mười sáu nữ sinh trên trang web hẹn hò và mạng xã hội. Sau khi bị lộ ra mới phát hiện hắn không giả tạo thân phận nói láo hết lần này đến lần khác mà còn lấy đủ loại lý do để vay tiền mấy cô gái, nhiều thì mấy chục ngàn ít thì cũng mấy trăm tệ. Sau khi tiền tới tay thì hắn ta lấy một phần ra thuê nhà đẹp và xe sang để duy trì cuộc sống cao cấp, còn phần còn lại thì tiêu xài.
Càng đáng sợ chính là sau khi bộ mặt thật của tên này lộ ra ánh sáng, thế mà còn mấy cô gái vẫn chung thủy với hắn ta.
Chỉ cần chọn lọc vài mẩu chuyện ngắn trong chuyện này cũng có thể viết thành một quyển sách. Tuy nhiên có viết ra chỉ có thể tự mình xem chứ đăng lên mạng chắc là sẽ bị phong sát, vì hiện thực tàn nhẫn rất dễ ảnh hưởng tiêu cực đến tam quan thuần khiết của cư dân mạng.
"Xin chào."
Lúc này, Khương Diệc Xu mở miệng, giọng của cô nhẹ nhàng, lúc nói chuyện đôi mắt còn mang ý cười ôn hòa thân thiết.
Thật ra cái tên Lâm Tư Tề cô cũng thường xuyên nghe người khác nhắc đến, trước kia cũng không để trong lòng vì người đề cập cái tên này là Trương Minh Kiệt chứ không phải Trần Giang Hà.
Bây giờ nhìn thấy cô mới biết thì ra những gì Trương Minh Kiệt nói trước kia cũng không hoàn toàn là nói dối để châm ngòi ly gián.
Khương Diệc Xu và Lâm Tư Tề liếc nhìn nhau sau đó gần như di chuyển ánh mắt cùng lúc.
Khương Diệc Xu nhìn về phía Trần Giang Hà.
Có vẻ như cô đã sớm biết rất nhiều chuyện, lại giống như cái gì cũng không rõ, ánh mắt nhu hòa, không khác gì so với bình thường.
Lâm Tư Tề thì cúi đầu nhìn giày nghĩ thầm, không hổ danh là hoa khôi. Vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, tràn đầy dáng vẻ mối tình đầu, khó tránh ông chủ vẫn luôn để cô ấy trong lòng.
Trần Giang Hà thầm thở phào nhẹ nhõm, kết quả của lần chạm mặt này nằm trong dự liệu của anh, nhưng cũng vượt qua mong đợi.
Câu "Tôi là thư ký của giám đốc Trần” vừa rồi của Lâm Tư Tề đã trực tiếp giúp anh tránh được cảnh địa ngục.
Với tính cách của Khương Diệc Xu, có khả năng cô sẽ không xúc động quá hay mất bình tĩnh vì bên cạnh Trần Giang Hà có một thư ký nhỏ xinh đẹp.
“Con dẫn mọi người đi thưởng thức mỹ thực Thượng Hải.”
Trần Giang Hà lên tiếng đúng lúc, tiến lên cầm vali trên tay dì nhỏ và Khương Diệc Xu rời khỏi sân bay.
Sau buổi cơm tối, Trần Giang Hà đưa hai người đến nơi ở đã được sắp xếp trước.
"Chơi vài ván bài giải trí đi."
Trần Giang Hà lấy ra một bộ bài tây đưa đến trước mặt Khương Diệc Xu và thư ký nhỏ ba người ngồi vây quanh bàn trà trong phòng khác, bầu không khí hài hòa ngoài ý muốn.
“Đấu địa chủ sao?" Lâm Tư Tề cười hì hì hỏi.
"Thông minh." Trần Giang Hà khen cô một câu, vừa chia bài vừa hỏi Khương Diệc Xu: “Diệc Xu, em biết chơi không?”
“Biết chút chút." Khương Diệc Xu trả lời.
Lúc này, dì nhỏ vừa sắp xếp đồ đạc trong phòng ngủ xong cũng đi tới, buồn buồn hỏi một câu: "Mấy người chơi đấu địa chủ, còn dì thì sao, có phải dì là người thừa không?”
"Dì là dì ruột của con, cũng không phải là Lão Vương hàng xóm, sao có thể dư thừa được chứ?”
Trần Giang Hà cười cười, móc từ trong túi một trăm tệ đưa cho dì nhỏ: “Đánh bài dễ đói, trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn, nhờ dì giúp con nấu một bữa ăn khuya."
Trịnh Gia Hân hơi ngẩn ra, phản ứng kịp thời cầm tiền, không nói hai lời bắt đầu xắn tay áo.
Lâm Tư Tề và Khương Diệc Xu không hẹn mà cùng đứng dậy nói.
Trịnh Gia Hân thấy hai người ngoan như vậy, trong nháy mắt trở nên mềm lòng: "Mấy đứa chơi đi, chuyện nhỏ như làm đồ ăn khuya này mình dì là được rồi.”
Trước kia khi Trần Giang Hà chơi đấu địa chủ với bạn cùng phòng, cơ bản đều đặt tiền, một lá đặt một xu, đánh tới hai ba giờ sáng, thắng thua cũng chỉ đủ tiền ăn sáng. Bây giờ chơi với Lâm Từ Tề và Khương Diệc Xu cũng không cược tiền, trên sàn bày ba ly bia, ai thua uống bia, khi nào say mới thôi.
"Anh nghi ngờ hai người đang hợp tác làm anh lớn bụng.”
Sau mười mấy ván, Trần Giang Hà vỗ vỗ cái bụng có hơi trướng, nhìn thư ký nhỏ rồi lại nhìn Khương Diệc Xu: “Mười mấy cục qua đi, Trần Giang Hà vỗ vỗ bụng dưới có chút bành trướng, ngó ngó thư ký nhỏ, nhìn nhìn Diệc Xu: "Vẻ ngoài đẹp như vậy, nếu không dùng để chứa bia thì thật đáng tiếc."
Câu này tương đương với tìm đường chết, cho nên không có gì ngoài ý muốn khi Trần Giang Hà đã uống say.
Lúc ngã xuống đầu óc hoàn toàn hỗn loạn giống như mơ mà cũng như thật, mơ hồ nghe tiếng hát của mấy bé gái nhỏ.
"Mama không nói lời nào, baba còn đang bò trên mặt đất, ông uống rất nhiều, không ai thèm quan tâm.”
“Baba đừng sợ, con sắp làm xong bài tập rồi, chờ con tới bò với ba.”
------
Dịch: MBMH Translate