“Tính toán một chút thì một tháng bốn mươi ngàn, một năm đạt xấp xỉ năm trăm ngàn, nếu đặt cọc một căn hộ ở Thượng Hải thì con cái sẽ có càng nhiều cơ hội thi vào Thanh Bắc và hơn 985 trường học ở Bắc Kinh. Đây gọi là chiến thắng ngay từ vạch xuất phát.”
Trần Giang Hà nói hai câu đơn giản, tiếng vỗ tay bên dưới vang lên như thủy triều, anh quay đầu hỏi Đàm Thiên Bình: “Giám đốc Đàm có gì muốn phát biểu không?”
Đàm Thiên Bình lắc đầu cười nhẹ, giám đốc Trần nói chuyện luôn có tính kích động rất cao. Thật ra những nhân viên kinh doanh cũ ở đây đa số đều có trình độ văn hóa không cao, tham vọng kiếm tiền lại rất lớn, mà còn là những thanh niên có khát vọng cố gắng thông qua phấn đấu để thay đổi vận mệnh. Vốn dĩ chuyện mua nhà ở thành phố Thượng Hải này đối với bọn họ mà nói chính là xa không với nổi, nhưng bây giờ cơ hội lại bày ra trước mắt, chỉ cần chịu bỏ công sức, ai ai cũng có thể lật ngược tình thế.
Không chỉ như thế, Trần Giang Hà còn hứa hẹn: “Công ty sẽ thực hiện chính sách ưu đãi cổ phần cho nhân viên ưu tú lâu dài, tôi sẽ không vứt bỏ bất kỳ anh em tốt nào cống hiến cho công ty.”
Lời này vừa cất lên, rất nhiều nhân viên cũ đã đi theo Trần Giang Hà suốt chặng đường cảm động đến rơi nước mắt.
Làm kinh doanh sợ nhất chính là ăn bữa hôm lo bữa mai, lang bạt kỳ hồ, tháng này làm công ty này, tháng sau lại đến một công ty khác, thậm chí nghiệp vụ còn chưa quen thuộc mà công ty đã phá sản.
Công ty vừa có tiền lại có tương lai như Light Chaser trong bối cảnh khủng hoảng tài chính hiện tại không khác gì ngọn hải đăng trong đêm tối, làm mắt người ta phải sáng lấp lánh.
“Được rồi, không nói nhiều nữa, tôi tài trợ hai mươi ngàn kinh phí hoạt động, tối nay để giám đốc Đàm đưa mọi người đi vui vẻ một chút.”
Trần Giang Hà cười hì hì lấy hai xấp tiền mặt ra đưa cho Đàm Thiên bình, sau đó dẫn thư ký nhỏ rời khỏi phòng họp.
"Ông chủ, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Sau khi ra khỏi phòng kinh doanh, Lâm Tư Tề cười hỏi Trần Giang Hà.
"Đến sân bay đón người.” Trần Giang Hà trả lời.
"Ừm?" Con ngươi Lâm Tư Tề chớp chớp.
Trần Giang Hà liếc nhìn cô một cái, nghiêm túc nói: “Sớm muộn gì cũng gặp, anh dẫn em đi giới thiệu.”
"Ông chủ, em có thể hỏi anh mấy vấn đề không?”
Lâm Tư Tề đi sau lưng Trần Giang Hà, ngón tay mảnh khảnh ấn mở rồi đóng túi xách, lặp đi lặp lại hơn mười lần, do dự mở miệng.
"Ừm." Trần Giang Hà quay đầu nhìn cô, biết thư ký nhỏ có tình ý: “Chỉ cần đừng hỏi cô giáo Từ và em rơi xuống nước anh sẽ cứu ai trước, những chuyện khác hỏi thoải mái.”
Lâm Tư Tề mấp máy môi, hỏi: "Sau này anh có kêu em giúp đẩy eo không?”
"A?" Trần Giang Hà giật nảy mình, nhìn chằm chằm thư ký nhỏ, hỏi ngược lại: "Đẩy eo mà em nói không phải là kiểu trong phim ảnh đó chứ?"
"Đúng thế." Lâm Tư Tề gật gật đầu.
Trần Giang Hà xấu hổ: “Trong phim đều là tầm bậy, xem chơi là được còn trong thực tại ai dám làm?”
“Dù sao anh chắc chắn không có loại kia ý nghĩ."
Lâm Tư Tề thì thầm trong lòng, nghĩ nghĩ rồi hỏi tiếp: “Ngoại trừ cô giáo Từ và Khương Diệc Xu, anh còn thích cô gái nào khác không.
"Đương nhiên là có." Trần Giang Hà gật đầu, sau đéo nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Lâm Tư Tề dưới ánh nhìn chăm chú của cô: “Ngoại trừ hai người đó còn có em."
Hiển nhiên là đáp án này nằm ngoài dự kiến của Lâm Tư Tề, cô chớp mắt mấy cái: “Vậy ngoại trừ em, còn gì nữa không?"
Trần Giang Hà cười: "Trong phương pháp loại trừ của anh, không bỏ em ra được."
"Em biết phải làm như thế nào."
Hai mắt Lâm Tư Tề sáng lên, lấy ra sợi dây chun ra cột tóc lên.
Tám giờ rưỡi đêm, sân bay Cầu Vồng.
Một người mặc áo khoác dài màu vàng nhạt, mang kính râm màu đen, khí chất có thể so sánh với đại minh tinh xinh đẹp, kéo theo một cô gái có nhan sắc cực kỳ sáng sủa đi tới.
Hai người từ trong đám người đi ra cũng có độ nhận dạng rất cao, cho dù là ở thành phố Thượng Hải người đẹp nhiều như mây cũng đặc biệt làm người khác chú ý. Chính là Trịnh Gia Hân và Khương Diệc Xu.
Trần Giang Hà từ đối diện đi qua, tỉ mỉ dò xét một phen, nhịn không được cười trêu ghẹo: "Được lắm dì nhỏ, đêm hôm khuya khoắt đeo kính râm, dì mặc như thế này không giống đến Thượng Hải thăm con mà càng giống đến Paris du lịch hơn.”
Trịnh Gia Hân thấy anh tỏ vẻ chuyện hiếm thấy thì tháo kính râm xuống nhẹ nhàng cười một tiếng: "Con chỉ cần cho dì biết có đẹp, có ngầu hay không?"
"Beautiful." Trần Giang Hà trực tiếp dùng tiếng Anh biểu đạt.
Trịnh Gia Hân cười ra tiếng: "Tiếng Anh trình độ cống thoát nước không cảm thấy ngại múa rìu qua mắt thợ sao?"
"Chắc là dì chưa biết, trong tiếng Anh từ này có nghĩa là cống thoát nước.” Trần Giang Hà cười hì hì phản bác.
"English tiêu chuẩn Oxford, cống ngầm cày nước." Trần Giang Hà giảng giải.
Trịnh Gia Hân nghe xong thì nhanh chóng đeo kính râm lên, phát hiện bốn phía có người vây xem thì trực tiếp hạ giọng nói: “Sau này đừng nói với người khác là có quen biết với dì, không gánh nổi."
Khương Diệc Xu đứng bên cạnh cũng cười khanh khách nhìn dì nhỏ và anh trai, cảm thấy cuộc nói chuyện của hai người đặc biệt thú vị.
"Diệc Xu, chúng ta đi."
------
Dịch: MBMH Translate