Giống như Từ lão sư, lần này Khương Diệc Xu đến Thượng Hải cũng là xin nghỉ phép, cho nên hai ngày nữa cô sẽ quay lại Quảng Đông. Vừa hay công việc của Trần Giang Hà cũng đã thuận lợi kết thúc nên anh dẫn theo cô thư ký nhỏ của mình, một nhóm bốn người bắt chuyến bay buổi chiều ngày 12 tháng 3 rời khỏi Thượng Hải.
"Hù."
Khi trở lại Đại học Tài chính Quảng Đông, Trần Giang Hà thở phào nhẹ nhõm, không khí của trường đại học khiến anh cảm thấy thoải mái như thoát ra khỏi sự thấp kém dung tục, bước đi của anh trở nên nhanh nhẹn hơn. Nếu cô thư ký nhỏ không bị dì nhỏ tiện tay dẫn đi, thì cùng cô đi dạo quanh khuôn viên trường, chắc là cảm giác sẽ càng tốt hơn.
Quảng Đông vào tháng ba, không giống như Thượng Hải vẫn còn chút se lạnh, nhiệt độ đã lên tới 27, 28 độ. Trong khuôn viên trường sắc xuân tươi đẹp, trăm hoa đua nở. Học tỷ, học muội cũng đã thay quần áo từ sớm, hoặc là váy ngắn tươi tắn hoặc là gợi cảm, xỏ vào đôi tất lưới mỏng, giữa váy và tất để lộ đôi chân xinh đẹp trắng nõn mềm mại như củ sen được chăm sóc trong suốt mùa đông, khi bước đi mang theo hương thơm ngọt ngào, tạo cho người ta cảm giác như vạn vật hồi sinh.
Trần Giang Hà có hứng đi đến rừng cây nhỏ gần đó, kết quả là chưa đi được bao xa thì nghe thấy một giọng nói dịu dàng êm dịu: "Học trưởng, anh nhanh lên một chút."
Trần Giang Hà sững sờ một chút, sau đó cao giọng hét lớn: "Bỏ súng xuống, nộp vũ khí đầu hàng sẽ được tha chết !"
Ngay lập tức, toàn bộ khu rừng rơi vào sự tĩnh lặng.
"Khá lắm, tố chất tâm lý mạnh hơn nhiều so với đám nhóc đến từ Đại học Trung Sơn đó."
Trần Giang Hà im lặng giơ ngón cái lên cho một like, sau đó nhìn thấy một người trần truồng giống như một con thỏ trắng bị kinh hãi hoảng sợ bỏ chạy, anh cũng ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
"Các em nhỏ, đại vương trở lại rồi !"
Cửa ký túc xá 414 mở ra, Trần Giang Hà xách theo túi to túi nhỏ đồ ăn vặt bước vào, trong nháy mắt anh trở thành nam sinh đẹp trai nhất ký túc xá.
"Tam ca, hơn nửa tháng không gặp, có phải nhớ tôi lắm không."
Tôn Thiên từ giường trên nhảy xuống, ầm một tiếng xuất hiện trước mặt Trần Giang Hà, miệng thì nói là nhớ nhung nhưng mắt thì lại nhìn chằm chằm vào mì ăn liền.
Lưu Đống Lương vốn dĩ đang chơi World of Warcraft, nhìn thấy Trần Giang Hà quay lại, lập tức đặt chuột xuống, lao tới ôm chặt lấy anh, nói kháy: “Mẹ mày, lâu như vậy cũng không quay lại, còn tưởng là cậu định cư ở Thượng Hải rồi chứ."
"Tam ca, cô gái ở Thượng Hải có phải là rất xinh đẹp không ? Nhìn anh với vẻ mặt mày hớn hở, chắc là ở bên đó chơi high, vui quên lối về." Vương Viễn Bằng trước sau như một vẫn không đứng đắn như trước đây, cứ mở miệng là nhắc đến cô gái.
Trương Khải ngàn năm không đổi luôn đi theo con đường dưỡng sinh, dù trời nóng hay lạnh thế nào cũng luôn ngâm chân, khi gặp Trần Giang Hà, anh cũng cười hì hì, khuôn mặt rạng rỡ.
Trần Giang Hà nhìn xung quanh một vòng, chỉ có duy nhất giường của Lý Tuấn trống rỗng.
Ký túc xá bên cạnh nghe thấy ồn ào đều chạy tới góp vui như đàn ong vỡ tổ, trong nháy mắt, đồ ăn vặt trong tay Trần Giang Hà đã trở thành thức ăn cho đám gia súc này.
Trần Giang Hà vui tươi hớn hở, tâm trạng rất tốt, ngồi xuống khoe khoang với mọi người một lúc, sau đó quay lại công việc cũ, bắt đầu dự án cũ – Chơi bài giấy.
Một đám người chơi đến hai giờ sáng, Trần Giang Hà nhìn giường của Lý Tuấn, không khỏi lẩm bẩm: "Tên tiểu tử A Tuấn này, muộn như vậy mà còn chưa quay về, cùng với bạn gái thuê phòng rồi sao ?
Nghe vậy, các bạn cùng phòng nhìn nhau, tỏ ra có chút trầm mặc.
Bạn cùng phòng không nói gì, Trần Giang Hà trong lòng cũng biết rõ. Trong khoảng thời gian đi công tác này, Lý Tuấn mỗi ngày đều nộp kế hoạch làm việc và báo cáo số liệu trong group làm việc bình thường, đêm nay không về ký túc xá thì khả năng cao là đi thuê phòng rồi.
Vì lo lắng, nên sau khi tắm xong đang nằm trên giường Trần Giang Hà đã gửi cho Lý Tuấn một tin nhắn, dặn anh hãy chú ý đến sức khỏe, đừng làm việc quá sức.
"Buzz buzz."
Tin nhắn được gửi đi không lâu thì điện thoại rung lên mấy lần, vốn tưởng rằng Lý Tuấn trả lời tin nhắn rồi, nhưng không ngờ không phải anh ta mà là "Chị Tình".
Kể từ sau khi Dương Vãn Tình tham gia vào tài trợ cho Series A của "Homesick" dưới danh nghĩa quỹ tài trợ Khởi Hàng hoạt động dưới quyền của Tập đoàn Sino-Ocean, hàng ngày cô và Trần Giang Hà qua lại trở nên thường xuyên hơn trước.
Hai người chủ yếu liên lạc qua tin nhắn, đều là nói chuyện công việc, thỉnh thoảng Trần Giang Hà nói chêm chọc cười vị tổng tài xinh đẹp này, nhưng cơ bản đều bị cô phớt lờ.
"Chuyện của chúng ta bị chồng tôi phát hiện rồi, sau này đừng tiếp tục liên lạc nữa."
Trần Giang Hà liếc nhìn tin nhắn Dương Vãn Tình gửi tới, vốn dĩ anh đã nằm xuống chuẩn bị đặt điện thoại xuống đi ngủ, nhưng bây giờ lại đột nhiên lại cảm thấy có chút không buồn ngủ nữa.
"?"
------
Dịch: MBMH Translate