Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 578 - Chương 578: Sau Này Đừng Tiếp Tục Liên Lạc Nữa

Chương 578: Sau Này Đừng Tiếp Tục Liên Lạc Nữa Chương 578: Sau Này Đừng Tiếp Tục Liên Lạc Nữa

Trần Giang Hà có thể lấy bất biến ứng vạn biến. Đầu tiên, phớt lờ cô mấy phút sau đó trả lời bằng dấu chấm hỏi đơn giản nhất để kiểm tra mức độ.

Chị Tình: “Trong tin nhắn không thể nói rõ ràng được, tối mai gặp nhau ở chỗ cũ.”

Trần Giang Hà nhìn thấy tin nhắn này, trong lòng cảm thấy buồn cười: "Kiểm tra điện thoại thì cứ kiểm tra điện thoại đi, sao cứ phải lừa người khác mắc vào tội ? Vậy thì tôi sẽ không khách khí đâu."

"Thật ngại quá, chị Tình. Tôi vừa mới cắt bao quy đầu vài ngày trước, thời gian này không tiện gặp mặt." Trần Giang Hà trả lời.

Khi gửi tin nhắn này đi, đợi mấy phút nhưng đối phương không trả lời.

Trần Giang Hà nghĩ rằng lần này chị Tình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội được.

Nhưng chuyện này có liên quan gì đến Trần Giang Hà tôi ?

"Đi ngủ."

Trần Giang Hà cầm chăn đắp lên người, vừa mới nhắm mắt lại thì ở giường bên cạnh có một cái đầu thò ra khiến anh hết hồn: “Bằng Tử, cậu đang làm cái quái gì vậy, nửa đêm rồi còn muốn nói chuyện không đâu với tôi sao ?"

Vương Viễn Bằng cười khà khà, nghĩ đến những người bạn cùng phòng khác đã ngủ say, anh nhỏ tiếng nói: "Tam ca, anh căng thẳng khoa trương khác thường như vậy, chắc không phải là thận dương hư chứ ?"

“Đừng nói nhảm.” Trần Giang Hà trợn trắng mắt: “Có rắm thì cứ đánh đi (có gì thì cứ nói thẳng ra đi).”

"Phù." Đồng chí Vua Pháo thực sự nén ra một cái rắm, chọc Trần Giang Hà tức giận bịt mũi, cầm chiếc gối lên rồi đổi sang bên khác.

Vương Viễn Bằng thấy vậy, từ đầu giường lấy ra nửa gói Hoa Tử, xuống giường đi tới trước mặt Trần Giang Hà, vừa đưa điếu thuốc vừa nói: "Tam ca, bây giờ tôi đã cải tà quy chính rồi."

“Ồ.” Trần Giang Hà châm chọc giễu cợt đáp lại, cầm điếu thuốc lên nhưng không châm lửa, chờ anh nói tiếp.

“Gần đây tôi đang theo đuổi bộ trưởng Đường.” Vương Viễn Bằng nói.

Trần Giang Hà nheo mắt: "Bộ trưởng Đường nào cơ ?"

“Người thuộc Ban Giám sát của Đoàn Ủy.” Vương Viễn Bằng ghé sát vào tai Trần Giang Hà, hạ giọng, “Tôi cảm thấy có chút yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

“Bớt đi.” Trần Giang Hà bĩu môi nói: “Cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên chẳng qua là thấy đẹp động lòng mà thôi.”

"Lần này là tôi nghiêm túc." Vương Viễn Bằng nghiêm túc, vì bản thân mà vặn lại.

Trần Giang Hà đặt dấu ngoặc kép xung quanh từ "nghiêm túc" mà Bằng Tử nói ra. Nhớ lại trước đây chuyện Đoàn Ủy của trường đột kích kiểm tra đồ dùng vi phạm lệnh cấm ở ký túc xá nam vào lúc nửa đêm, anh thản nhiên hỏi: “Lần trước không phải là cậu bị cô ấy nắm thóp sao ?”

“Chính là sau chuyện lần trước, tôi không ngừng mơ về cô ấy, sau đó tôi tìm đủ mọi cách để có thể lấy được thông tin liên lạc của cô ấy, dùng một chút chiêu trò để bắt chuyện với cô.” Vương Viễn Bằng thành thật nói.

"Chút chiêu trò nhỏ của cậu chắc không phải là đăng ký một tài khoản QQ phụ với biệt danh cũng gọi là Không phụ tuổi thanh xuân, sau đó lấy danh nghĩa của tôi để quảng cáo cho bản thân cậu chứ ?" Trần Giang Hà hỏi.

Vương Viễn Bằng sững sờ một lúc.

“Bớt mấy chiêu trò đó của cậu đi.”

Thấy anh im lặng, Trần Giang Hà cũng không có ý truy đến cùng, chỉ cảnh báo; " Đường Nguyệt Đình là một đồng chí tốt, cậu đừng có ý nghĩ không đứng đắn với cô ấy, nếu không anh em cũng không có cách nào giải quyết đâu. "

"Tam ca, tôi. . . " Vương Viễn Bằng muốn nói nhưng lại thôi, anh lần này thực sự là quyết tâm cải tà quy chính, đáng tiếc trước kia anh quá lăng nhăng, muốn nghiêm túc yêu đương cũng không có ai tin.

"Cũng muộn rồi, đi ngủ đi."

Trần Giang Hà nằm xuống đắp chăn cho mình, chỉ sau vài phút đã ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau sau khi thức dậy, Trần Giang Hà cùng bạn cùng phòng đến căng tin ăn sáng, sau đó đến tòa nhà giảng đường lên lớp.

Tiết học đầu tiên vào buổi sáng là Marketing.

Trần Giang Hà vừa vào cửa, trong phòng học bỗng nhiên vang lên tiếng hoan hô, các bạn học tỏ ra vừa tò mò vừa nhiệt tình về việc lớp trưởng quay lại lớp.

Giáo viên phụ trách giảng dạy đang sắp xếp bản thảo PPT trên bục ngạc nhiên ngẩng đầu lên, sau đó quay đầu nhìn Trần Giang Hà, trên mặt nở nụ cười: “Bạn học Trần rất nổi tiếng.”

"Chào Lý lão sư."

Trần Giang Hà cười hì hì chào hỏi giáo viên phụ trách giảng dạy.

Cô giáo này có dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt búp bê, mái tóc xoăn rất dễ nhận biết, cô còn có một cái tên rất hay là Lý Thanh Tú.

“Tiết học Marketing hôm nay, chắc không phải là tiết học đầu tiên trong học kỳ mới của bạn học Trần chứ ?” Lý Thanh Tú lão sư cười hỏi.

"Lão sư đoán rất chính xác."

Trần Giang Hà đi lên trên bục, từ trong hộp quà xách trên tay lấy ra một phần kẹo mứt lê đưa cho cô: “Đây là phần thưởng.”

Kẹo mứt lê là một trong những đặc sản của Thượng Hải, có tác dụng làm dịu cổ họng, bổ phổi, giảm ho. Trần Giang Hà trước khi rời Thượng Hải đã mua hơn mười hộp, chủ yếu là để làm quà tặng cho các giáo viên.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0