Trương Minh Kiệt hít một hơi thật sâu và nói: "Tống Vũ Bình, em cao 165 cm và nặng 49 kg. Thích hoa hồng trắng, sở thích là leo núi. Đêm hôm sau sau khi hết kỳ kinh nguyệt em có dục vọng rất mạnh. Em không thích tắt đèn khi ngủ, mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ. Trước khi đi tắm cần điều chỉnh nhiệt độ nước ba lần."
Bây giờ đến lượt Tống Vũ Bình và "bạn trai bản địa" Vương Tuấn Đào của cô xanh mặt.
“Người ta cũng đã ngủ cùng với em rồi, còn nói là không thân với anh ta ?” Vương Tuấn Đào hừ, nói.
"Đây là tất cả những thứ trên hồ sơ QQ của em."
Tống Vũ Bình ngụy biện: "Anh Đào, anh đừng nghe anh ta ăn nói lung tung, em thật sự không thân với anh ra, anh tin em đi."
"Được, anh tin em." Vương Tuấn Đào gật đầu nói: "Đưa điện thoại của em cho anh xem thử."
"Anh ngay cả lòng tin cơ bản nhất đối với em cũng không có nữa sao ?" Tống Vũ Bình hỏi ngược lại: "Em hẹn hò với anh đã hai năm, chưa từng kiểm tra điện thoại của anh dù chỉ một lần, bây giờ anh lại vì một người bạn trên mạng không quan trọng mà muốn kiểm tra điện thoại của em sao ?"
Nói xong những lời này, Trương Minh Kiệt lại cảm thấy như bị đâm vào tim lần nữa.
Vương Tuấn Đào hơi ngơ ra, trong lòng thầm nghĩ bạn gái mình nói đúng, lòng tin là nền tảng của tình yêu, việc kiểm tra điện thoại có một lần thì sẽ có vô số lần, ai cũng không thể tùy tiện mở miệng nói ra câu này.
"Thật đau lòng."
Là người ngoài cuộc, Trần Giang Hà có chút không nhịn được nữa, tiến lên phía trước mấy bước đến bên cạnh Trương Minh Kiệt, vỗ vỗ vai anh : " Bạn học Trương, quay về đi, nơi này nước quá sâu, cậu không nắm bắt được."
Đôi mắt của Trương Minh Kiệt đỏ hoe, anh cảm thấy khó chịu đến mức gần như muốn khóc.
"Bí thư Trần, cậu, cậu quen biết anh ta sao ?" Tống Vũ Bình ấp a ấp úng hỏi.
"Cậu ấy là bạn học cấp ba của tôi."
Trần Giang Hà gật đầu, sau đó bổ sung thêm: "Đừng lo lắng, tôi cũng giống như cô, không thân với cậu ấy."
Tống Vũ Bình chết lặng.
Trương Minh Kiệt đột nhiên có chút cảm động, trước đây bản thân đã chĩa mũi nhọn vào Trần Giang Hà nhiều lần như vậy, thật không ngờ vào thời điểm quan trọng, người bạn học cũ này lại không so đo thù hận trước đây giúp anh một tay.
Trần Giang Hà nói xong liền đưa tay tháo điếu thuốc kẹp trên tai ra, đưa cho Trương Minh Kiệt rồi sải bước rời đi.
Trương Minh Kiệt ngơ ra một lúc rồi quay người rời đi.
Hai người Tống Vũ Bình và Vương Tuấn Đào, anh nhìn em, em nhìn anh, không biết nên nói gì.
…………
"Những điều nên giấu kín thì luôn luôn rõ ràng, ngàn vạn lời muốn nói cũng chỉ có thể lặng thinh, tình yêu là sự mê tín về thiên thời địa lợi, ồ, hóa ra anh cũng ở đây..."
Trong văn phòng của Trung tâm Khởi nghiệp, Từ Chỉ Tích đang ngồi trước máy tính vừa xử lý đơn hàng vừa ngâm nga bài hát với tâm trạng vui vẻ.
"Hay !"
Từ Chỉ Tích còn chưa ngâm nga xong một bài hát, đã nghe thấy có người nhiệt tình cổ vũ, đột nhiên ngẩng đầu lên, sự vui mừng lộ ra trên khuôn mặt, nói: "Ơ, sao anh lại đến đây ?"
"Anh tới gặp em." Trần Giang Hà mỉm cười đáp lại, lập tức nhìn cô Từ xung quanh bốn phía mỗi ngóc mỗi ngách giống như mèo vằn bắt chuột.
"Anh đang tìm cái gì ?" Từ Chỉ Tích chớp mắt, tò mò hỏi.
“Không có gì.” Trần Giang Hà lắc đầu, ánh mắt lại rơi vào người cô Từ, nghiêm túc nói: “Mấy ngày nay trong lòng trống rỗng, giống như đánh mất thứ gì đó, sau khi nhìn thấy em, hình như anh tìm lại được nó rồi. "
“Đồ khốn kiếp, vừa gặp mặt là đã tán tỉnh em.” Từ Chỉ Tích trong lòng có chút tức giận, nhưng trên mặt lại nở nụ cười ngọt ngào: “Anh qua đây.”
"Ồ." Trần Giang Hà gật đầu, đi đến bên cạnh cô.
Vốn tưởng rằng cô Từ sẽ nhân cơ hội hỏi một câu như “Anh ở Thượng Hải có cặp kè với cô gái nào khác không ?” Không ngờ cô giơ ngón tay chỉ vào dữ liệu phụ trợ của cửa hàng TB trên màn hình máy tính: “Nhìn đây. "
Trần Giang Hà cúi người, nghiêm túc nhìn số tiền giao dịch phía trên, vừa định khen ngợi thì đã nhìn thấy Từ Chỉ Tích quay nghiêng mặt nhân lúc không có ai nhìn thấy, tiến đến gần hôn lên mặt anh một cái.
"Cảm ơn anh, bạn học Trần Giang Hà."
Từ Chỉ Tích mỉm cười dịu dàng, đôi mắt long lanh rung động lòng người đó, giống như một dòng nước mùa xuân gợn sóng trong veo. Từ góc nhìn của Trần Giang Hà, khuôn mặt thanh tú trắng nõn của cô giống như hoa sen mới nở, xinh đẹp không tì vết mê người đến mức anh không thể rời mắt.
“Có phải em rất đẹp không ?” Từ Chỉ Tích mỉm cười hỏi anh.
"Đẹp sao ?" Trần Giang Hà chớp mắt nói: "Anh bị mù mặt, không phân biệt được cái gì là đẹp, cái gì là không đẹp, anh là bị tài năng của em hấp dẫn."
…………..
Giữa trưa, Từ Chỉ Tích vui vẻ nên đã đặc biệt đi siêu thị mua thức ăn nấu một bàn gồm món ăn Giang Tây phong phú xem như phần thưởng cho Trần Giang Hà vì "biết nói chuyện".
------
Dịch: MBMH Translate