Sau khi cơm nước xong xuôi, Trần Giang Hà trở lại ký túc xá chải răng vài chục lần, môi vừa đỏ vừa sưng giống như vừa bị ong mật hôn mấy cái.
“Lớp trưởng, cậu bị sao thế?"
Buổi chiều không có tiết học, có mấy bạn cùng lớp ở các phòng ký túc xá bên cạnh chạy tới phòng 414 dùng ké máy tính, thấy mờ môi đẹp trai của Trần Giang Hà sưng đỏ thì quan tâm hỏi một câu.
"Tám mươi phần trăm là bị đàn chị hoặc đàn em nhiệt tình nào đó cưỡng hôn rồi.”
Trần Giang Hà còn chưa lên tiếng, Lưu Đống Lương đã cười ha hả thay anh trả lời.
"Giải thích rất hợp lý."
Tần Giang Hà đưa tay ra hiệu cho Lão Lưu, sau đó đi về phía giường của mình ngồi xuống nhìn bạn cùng lớp Chu Á Châu gõ bàn phím bộp bộp trò chuyện với dân mạng trên QQ.
Trần Giang Hà có ấn tượng rất sâu với tên tiểu tử Chu Á Châu này. Trước đó khi giới thiệu bản thân trong đợt huấn luyện quân sự hồi năm nhất, cậu ta trực tiếp nói mình tên Chu Á Châu, có hai đứa em trai đứa lớn lên Châu u Châu, đứa nhỏ tên Chu Mỹ Châu. Nếu mọi người không chê có thể kêu mình một tiếng anh cả hoặc anh Chu. Ai nấy đều bật cười khi nghe mấy lời này.
"Lão Chu, cậu đang hẹn hò qua mạng à?” Trần Giang Hà thấy những từ ngữ lang sói trên khung chat, cười hì hì hỏi một câu.
"Không phải yêu đương qua mạng." Chu Á Châu cũng không để ý, cười nói: “Yêu xa.”
"Tất cả mọi người đều nói yêu xa không đáng tin cậy, lớp trưởng, cậu thấy thế nào?" Chu Á Châu hỏi một câu.
"Yêu xa chủ yếu là gian nan, vượt qua được thì tốt.” Trần Giang Hà nói.
"Đúng thế, quá khó chịu." Chu Á Châu thấu hiểu hỏi rất rõ nói: “Tôi và cô ấy đã nhịn hai năm, bây giờ ngày nào không đùa giỡn mấy câu thô tục thì cảm thấy không có cảm giác kích thích gì nữa.”
Vừa dứt lời, Vương Viễn Bằng xen vào nói: "Lão Chu, nghe tôi khuyên đi, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ."
"A?" Chu Á Châu Á có chút mê mang nghĩ thầm, cậu cũng không tin phật, cần gì vừa mở miệng đã niệm kinh như thế.
“Yêu xa tựa lá cây." Vương Viễn Bằng lắc đầu: "Không đội nón xanh thì cũng thất bại.”
"Cái này.” Chu Á Châu muốn phản bác nhưng ngẫm lại vẫn thấy lời này có đạo lý. Mỗi lần nhìn thấy những cặp tình nhân khác ôm ấp, anh anh em em trong trường học, cậu ta đều thấy rất hâm mộ, những đồng thời cũng sẽ hoài nghi tình yêu cô đơn của mình.
"Đừng nghe cậu ta, mấy chuyện tình cảm này không ai nói chắc được.”
Trần Giang Hà vỗ vai Chu Á Châu, đứng dậy đi đến chỗ Lưu Đống Lương cùng nhau xem tình hình cổ phiếu.
"Bây giờ tôi có chút hối hận vì lúc trước không nghe cậu đặt cược hết toàn bộ tài sản vào cổ phiếu tập đoàn An Hạ.” Lưu Đống Lương ấn mở trang cổ phiếu tập đoàn An Hạ nhìn mấy chữ ‘mức tới hạn’ kia, vỗ đùi Trần Giang Hà với tâm tình phức tạp
"Cậu mua bao nhiêu?" Trần Giang Hà hỏi.
Kể từ khi thị trường chứng khoán bắt đầu giao dịch từ đầu năm, Trần Giang Hà Đầu và công ty đầu tư xây dựng Huy Hoàng, một công ty con của tập đoàn Triệu thị đã quyết liệt mua một số lượng lớn cổ phiếu của tập đoàn An Hạ. Cổ phiếu của tập đoàn An Hạ giống như ngồi tên lửa, liên tục tăng gần hai mươi giao dịch ngày, trong đó còn có mấy lần đạt mức và trở thành cổ phiếu được quan tâm nhất trong lĩnh vực bất động sản năm nay.
"Tôi chỉ mua năm mươi lô, trong khoản thời gian đó mấy lần định mua thêm nhưng đến cuối cùng lại nhịn xuống, bây giờ nó tăng giá như vậy trong lòng thật ngứa ngáy.” Lưu Đống Lương nói
Đây cũng là tâm lý của đại đa số các nhà đầu tư bán lẻ, phát triển quá thì sợ phải đuổi theo còn lúc rớt giá thì lại sợ cắt lợi nhuận. Kết quả của việc dao động này là thua lỗ hoặc mất tiền, tiền kiếm được là của người khác còn lỗ vốn luôn là bản thân mình.
"Năm mươi lô cũng không ít, đừng tham."
Trần Giang Hà cười cười, nói: "Chìa khóa của đầu tư cổ phiếu chính là sự tham gia.”
"Đều là đầu tư cổ phiếu nhưng cậu đã sắp trở thành chính thức, còn tôi chỉ là một người đầu tư nhỏ, chênh lệch thật sự rất lớn.” Lưu Đống Lương gãi gãi đầu, nói: "Cũng may tôi đã kịp thời ôm bắp đùi cậu, trong lúc cậu ăn thịt tôi cũng có thể đi theo húp miếng canh.”
“Đúng rồi, tôi nghe nói tổng giám đốc Triệu Huy Hoàng của tập đoàn Triệu thị đã trở về quê Triều Sơn để mở hội nghị đồng hương, xem ra sắp tới sẽ có hành động lớn, cậu nên đề phòng một chút.” Lưu Đống Lương nhắc nhở.
"Phương diện tin tức của cậu cũng rất rộng.” Trần Giang Hà nhịn không được xem trọng Lão Lưu hơn một chút.
Lưu Đống Lương hất cằm: “Đương nhiên rồi, mấy năm nay tôi trà trộn trong đống cổ phiếu cũng không phải là lăn lộn vô ích, trong thời khắc then chốt vẫn có thể cung cấp cho cậu tin tức nội bộ.”
Nhưng anh sẽ không tin tưởng loại chuyện hoang đường này, vì anh biết cha của Lưu Đống Lương cũng là một nhân vật có máu mặt ở Triều Sơn.
------
Dịch: MBMH Translate