“A gì mà a?” Trần Giang Hà nhấc chân đạp mông anh ta: “Hoặc là nói cảm ơn, hoặc là nói xin lỗi.”
Tần Thiệu Hải thoáng ngẩn ra, sau khi phản ứng, cảm giác nói cảm ơn quá khách sáo, lẩm bẩm mở miệng nói xin lỗi: “Xin, xin lỗi.”
“Thậm chí xin lỗi cũng phải có người dạy cậu, còn không tình nguyện thế này.”
Hàn Thu Nhã nghiêng đầu trừng mắt liếc nhìn Tần Thiệu Hải.
“Lần sau nhận lỗi thái đội thành khẩn chút.”
Trần Giang Hà vỗ vỗ vai Tần Thiệu Hải, tiếp đó lấy tiền ra nói với Hàn Thu Nhã: “Giúp tôi làm hai ly đậu đỏ hai lớp sữa.”
“Được.”
Hàn Thu Nhã trả lời lại không nhận tiền, từ trong túi mình lấy ra 5 đồng bỏ vào tiền quầy.
“Ý kiến hay.” Tần Thiệu Hải trước mắt sáng lên, nhỏ giọng nói: “Thật ra thì tôi đã tiết kiệm được không ít tiền, mở quán trà sữa có lẽ là đủ, trở về cậu giúp tham khảo chọn địa điểm mở quán.”
“Không thành vấn đề.” Trần Giang Hà vừa gật đầu, vừa xoa ngón tay.
Tần Thiệu Hải cười nói: “Trưa nay tôi mời cậu và Khương Diệc Xu ăn Lan Quế Phường.”
Trần Giang Hà hài lòng kẹp cổ anh ta: “Nếu cậu luôn tỏ ý như vậy, sao còn cãi nhau với cùng Thu Nhã lâu thế này?”
“Chuyện tình cảm này, không thể giải thích rõ ràng.”
Tần Thiệu Hải thở dài.
Hai người đang trò chuyện, một cô gái đi ngang quán trà sữa chợt dừng bước lại, mắt nhìn bóng lưng Trần Giang Hà.
Cô dừng chân một lúc, bước lên trước đến sau lưng Trần Giang Hà, do dự duỗi ngón trỏ trắng nõn nhẹ khều hai cái.
Trần Giang Hà quay đầu lại nhìn.
“Thật sự là anh nha, đàn anh Trần.”
Từ kỳ nghỉ đông năm ngoái sau khi cưỡng ép “Hôn tạm biệt” cùng Dịch Thải Vi trên xe buýt, Trần Giang Hà đã không gặp lại cô nữa, trên QQ cũng không nhận được tin nhắn nào của cô gái phương nam.
Hình đại diện “Bồ công anh” ở cột bạn bè đó một khoảng thời gian rất dài đều là màu xám, im lặng rất lâu cũng không nhảy lên.
Thình lình xuất hiện một tiếng “Đàn anh Trần”, khiến Trần Giang Hà sững sờ trong giây lát.
Còn chưa mở miệng nói chuyện, thì có một nhóm sinh viên nam cười đùa cợt nhã đến gần mua trà sữa, nhưng những người này rõ ràng có dụng ý khác, sự chú ý thả hết lên người Dịch Thải Vi.
Dịch Thải Vi được coi như hoa khôi Nhạc Viện Tinh Hải, bằng vào tướng mạo là có thể thu hút rất nhiều sự chú ý của sinh viên nam, cộng thêm trước đây cô từng hát ca khúc quảng bá cho Light Chaser, mặc dù không có một đêm nổi tiếng,
“Thiệu Hải, gặp lại đối tác cũ, sao cậu không chút phản ứng gì vậy?”
Trần Giang Hà nâng cánh tay lên thọc Tần Thiệu Hải, trước đó khi đang quay MV ca khúc quảng bá《Light Chaser》, cái thằng này đã từng xuất hiện ở cuối video với thân phận chàng trai giao hàng, bất ngờ trở nên phổ biến.
“Người ta trong mắt đàn em chỉ có cậu, tôi ở bệnh cạnh cậu chính ;ag một vật trang trí.” Tần Thiệu Hải ồm ồm nói.
Trần Giang Hà hơi tức giận: “Vây trang trí là món đồ, cậu cũng không phải đồ vật, tôi không cho phép cậu hạ thấp mình.”
Trên thực tế, một ông chủ lớn như anh Hải, quả thật thích hợp treo trên người như vật trang trí, nhưng vốn liếng Trần Giang Hà còn hùng hậu hơn so với anh ta, ăn sâu bén rễ, quấn quanh cây ba vòng.
Tần Thiệu Hải trợn mắt nhìn, khóe mắt thoáng thấy Hàn Thu Nhã mỉm cười, lúc này mới biết tại sao Trần Giang Hà cố tình trêu chọc anh ta.
“Đàn em Dịch, cô là đặc biệt đến mời tôi uống trà sữa sao?” Trần Giang Hà hỏi Dịch Thải Vi.
Lời này vừa nói ra, sinh viên nam xung quanh đều có chút không ổn định nhìn về phía Trần Giang Hà, cô gái xinh đẹp như vậy, mọi người đều hận không thể mua ly trà sữa đưa đến miệng cô, sao anh không biết xấu hổ mà kêu người ta mời vậy?
“Đàn anh muốn uống gì?”
Dịch Thải Vi lấy tiền từ trong túi xách ra, mỉm cười như hoa hỏi một câu.
“Hỏi cậu đấy.”
Trần Giang Hà lại giơ cách tay lên thọc Tần Thiệu Hải.
“Trà, trà sữa tất da chân.” Tần Thiệu Hải có chút không tình nguyện, nhưng vẫn thay Trần Giang Hà nói.
Với tư cách bạn từ thời thơ ấu, Tần Thiệu Hải hiểu rất rõ Trần Giang Hà, lúc đầu gọi một ly trà sữa trân châu, sau đó hai ly đậu đỏ hai lớp sữa, bây giờ gọi thêm ly trà sữa tất da chân, chẳng phải như nhau sao?
Tất nhiên, uống trà sữa gì đó không phải điểm chính, điểm chính là đôi tất trắng trên chân đàn em Dịch, rất hợp~
Dịch Thải Vi nghe được Tần Thiệu Hải gọi trà sữa, gò má hỏi đỏ lên, hỏi Trần Giang Hà: “Đàn anh Trần cũng muốn uống trà sữa sao?”
“Tôi không uống.”
Trần Giang Hà nghiêm túc lắc đầu: “Chỉ có tên biến thái mới gọi loại trà sữa không đứng đắn này, kiểu người trong sáng như tôi, đều uống trân châu.”
“Phụt~”
Mấy sinh viên nam vây quanh quầy nghe nói như vậy, mọi người miệng phun hương thơm, sau đó đều nhịp gọi một ly “Trà sữa trân châu” thể hiện thuần khiết.
------
Dịch: MBMH Translate