Dịch Thải Vi thấy vậy che miệng mà cười, đàn anh Trần luôn chững chạc đàng hoàng chọc cười người khác, với lại một lời một hành động đều có thể thôi thúc người xung quanh.
Trên mặt Trần Giang Hà vốn không có cười, nhưng thấy xa xa có một cô gái đang đi đến quán trà sữa, biểu tình chợt sinh động.
Dịch Thải Vi có chút ngạc nhiên, qua đầu theo ánh mắt của anh nhìn sang, sau đó nhận ra là Khương Diệc Xu, lặng lẽ nhích sang một bên lùi lại mấy bước.
“Đi, đi ăn.”
Trần Giang Hà vỗ vai Tần Thiệu Hải, xách đậu đỏ hai lớp sữa vừa rồi gọi, sải bước về phía Khương Diệc Xu.
“Anh.”
Khương Diệc Xu nhìn Trần Giang Hà bên cạnh, vui vẻ gọi anh một tiếng.
“Ờ.” Trần Giang Hà cười hì hì trả lời, đưa hai lớp sữa trong tay cho cô, cái muỗng dùng một lần cũng được giúp gỡ bỏ.
…
Bữa trưa ban đầu được Tần Thiệu Hải mời ăn ở Lan Quế Phường, nhưng sau khi Trần Giang Hà nhìn thấy Khương Diệc Xu, đột nhiên đổi chủ ý cùng cô đến nhà ăn Đại Học Trung Văn Hồng Kông, dù sao trước khi đến đây đã đến bộ phận tư pháp của công ty, chắc chắn cô Đào đi làm, có thể to gan một chút.
Nhắc đến, Trần Giang Hà đã lâu rồi không vào khuôn viên trường Đại Học Trung Văn Hồng Kông, anh cho hai tay vào túi, lởn vởn đi ở phía trước, Khương Diệc Xu nhẹ nhàng không khéo, không nhanh không chậm đi theo, Tần Thiệu Hải và Hàn Thu Nhã còn đang chiến tranh lạnh, một người muốn đến gần, một người muốn né xa, đi giống như con đường song song.
“Diệc Xu.”
Trần Giang Hà quay đầu gọi Khương Diệc Xu.
Cô bước nhanh về trước, đưa tay kéo cánh tay Trần Giang Hà.
“Sao em biết anh đang đang muốn gì?” Trần Giang Hà tò mò hỏi.
“Em không biết.” Khương Diệc Xu khẽ lắc đầu, sau đó nói: “Là em muốn kéo anh.”
“Cảm thấy em đang trêu chọc anh.”
Trần Giang Hà rút tay còn lại ra, nhéo má cô.
Trần Giang Hà hạ mày, đứng tại chỗ đáng yêu tùy anh nhẹ nhàng nhéo bóp.
“Tay anh sao vậy?”
Đôi mắt Khương Diệc Xu chợt lóe, phát hiện lòng bàn tay phải Trần Giang Hà rách một lớp da.
“Không sao, vô tình bị xước chút da.” Trần Giang Hà hời hợt trả lời.
Khuôn mặt Trần Giang Hà tỏ vẻ không sao nhưng Khương Diệc Xu lại rất đau lòng, cầm tay anh cẩn thận xem xét miệng vết thương: “Bị thương thành như vậy nhất định rất đau, đến phòng y tế xử lý được không?”
“Anh da thô thịt dày, chút vấn đề nhỏ này, dưỡng hai ngày đã không có gì đáng ngại.”
Trần Giang Hà một chút cũng không thèm để ý, cười hì hì nói: “Nếu em đau lòng vì anh, thì hôn mu bàn tay anh là được rồi, như vậy sẽ nhanh chóng tốt hơn, trước đây mẹ anh cũng làm như thế.”
“Ồ”
Khương Diệc Xu khẽ ồ một tiếng, cúi đầu xuống giống như bé mèo nhỏ nhẹ nhàng liếm mu bàn tay anh.
Hai người Hàn Thu Nhã và Tần Thiệu Hải đều chết lặng ở cách đó không xa.
Trần Giang Hà cũng đứng tại chỗ sửng sốt một lúc lâu, mới chịu rút tay ra từ quê hương hiền hòa này, dang chân tiếp tục bước đến nhà ăn.
“Đường bóng hay.”
Bốn người vừa bước vào nhà ăn đã nghe thấy một nhóm sinh viên nam đang hoan hô, giương mắt nhìn, phía dưới tivi treo giữa nhà ăn có rất nhiều người vây quanh, kênh thể thao đang phát sóng trực tiếp trận đấu NBA.
Trần Giang Hà cũng là người mê bóng, đến gần hai mắt xem, nhận ra trận đấu này lại là trận đấu trọng tâm năm 2008, Lakers và Rockets.
Trước trận đấu này, Rockets đã xuất sắc giành được 21 chiến thắng liên tiếp dưới sự dẫn dắt của bộ đôi Yao Ming và Tracy McGrady, nếu như hôm nay chiến thắng Lakers, xếp hạng mùa giải thông thường sẽ được thăng hạng lên vị trí số 1 NBA.
“Vẫn là đấu bóng của thời đại này hay.”
Trần Giang Hà không nhịn được cảm khái, thật ra anh biết kết quả của trận đấu, nhưng vẫn bị thu hút bởi lối chơi tấn công và phòng thủ vô cùng tuyệt vời của hai đội, xem đến say mê.
“Người anh em, cậu đến từ thời đại nào?” Bên cạnh có một sinh viên Đại Học Trung Văn Hồng Kông đeo kính mỉm cười nhìn Trần Giang Hà: “Đừng nói với tôi là cậu xuyên không trở về.”
“Xuyên không xem là gì?” Trần Giang Hà nhíu mày, bí ẩn hề hề nói với người anh em này: “Nói cho cậu một bí mật, tôi có một người bạn là người đã được tái sinh.”
“Cừ thật.”
Chàng trai đeo mắt kiếng cười ha ha, thầm nghĩ sao cậu không nói thẳng mình là người đã tái sinh, đẹp trai như cậu vậy, nếu có thể tái sinh, rất có thể là nhân vật chính.”
“Ăn thôi.”
Khương Diệc Xu bưng dĩa đồ ăn bước đến, giọng nói êm dịu kêu Trần Giang Hà ăn.
“Ừm được.”
Trần Giang Hà quay người nhận lấy dĩa đồ ăn, bón món thịt một món rau tất cả đều là món anh thích, còn có một chai nước cam đã được mở.
Chàng trai mắt kiếng bên cạnh nhìn thấy không ngừng trơn mắt, sửng sốt một hồi lâu, chợt nhớ đến gì đó, đưa tay kéo tay áo Trần Giang Hà.
Trần Giang Hà quay đầu nhìn anh ta.
“Người anh em, có phải cậu gọi là Trần Giang Hà đúng không?” Chàng trai mắt kiếng hỏi một câu.
“Hả?”
Trần Giang Hà không thừa nhận, cũng không chối.
“Cậu đừng hiểu lầm, tôi hỏi tên cậu không có ý gì khác.”
Chàng trai mắt kiếng nhìn anh, giơ ngón tay cái lên nói: “Tôi chỉ muốn nói cậu thật trâu bò, một mình giao đấu một nửa sinh viên nam Đại Học Trung Văn Hồng Kông, còn thắng.”
“Bớt lại, chẳng qua là vận số của tôi tương đối khá tốt.”
Trần Giang Hà bật cười, bưng dĩa đồ ăn tìm chỗ ăn cơm.
“Có phải Lý Hoằng Văn trường Luật đó còn theo đuổi em không?”
Trần Giang Hà uống ực ực hai ngụm nước cam, rồi nhàn nhạt hỏi một câu.
“Hửm.”
Khương Diệc Xu nhíu mày, mặt lộ vẻ phiền não: “Sau khi nhận được chỉ tiêu dành cho sinh viên chuyển trường mục tiêu vào tháng trước, cậu ấy luôn tìm em.”
“Thằng nhóc đó thật sự rất cố chấp.” Mắt Trần Giang Hà hơi nheo lại: “Phải tìm thời gian gõ cậu ta một chút.”
------
Dịch: MBMH Translate