Sau khi ăn trưa với Khương Diệc Xu ở nhà ăn xong, Trần Giang Hà đi dạo khuôn viên trường cùng cô một lúc, nhưng cũng không đặc biệt đến gây phiền phức cho Lý Hoằng Văn.
Buổi chiều Khương Diệc Xu có lớp vậy nên Trần Giang Hà không ở lại lâu, khi ra cổng sau Đại Học Trung Văn Hồng Kông định lái xe, phát hiện Dịch Thải Vi vẫn còn ngồi ở quán trà sữa Dakoujiu.
Dịch Thải Vi cũng nhìn thấy Trần Giang Hà, cầm túi đứng dậy bước về phía anh.
“Đàn anh, tôi muốn nói chút chuyện với anh.”
Giọng nói Dịch Thải Vi mềm mại, lúc nói chuyện đôi mắt long lanh nước nhìn Trần Giang Hà dịu dàng tình cảm.
Đôi mắt cô to và mảnh khảnh, khóe mắt hẹp nhỏ và hơi nhếch lên, khi không cười giống như cánh hoa đào, còn khi cười mặt mày cong cong tựa như trăng lưỡi liềm, là tiêu chuẩn đôi mắt đào 1hoa.
Những cô gái có đôi mắt đào hoa thường có ngoại hình ưa nhìn, ngay cả hoa đào mục nát như Lý Niệm Đào đều có nhan sắc khá cao.
Có thể trở thành hoa khôi Nhạc Viện Tinh Hải là nơi có nhiều người đẹp như mây, gần như mọi khía cạnh bên ngoài của Dịch Thải Vi đều đứng đầu.
“Đúng lúc tôi cũng có thứ muốn đưa cho cô.” Trần Giang Hà bình tĩnh đối mặt với cô, mở cửa xe: “Lên xe nói đi.”
“Ừm được.” Dịch Thải Vi nghiêng người khom người ngồi vào ghế phụ, động tác nhẹ nhàng vô tình để lộ sự mềm mại tuyệt vời và đường cong dáng người tuyệt đẹp khiến người ta kinh ngạc, lúc đóng cửa còn chớp mắt với Trần Giang Hà.
Mí mắt Trần Giang Hà liên tục nháy, chợt nhớ đến đêm sinh nhật 18 tuổi của cô vào năm ngoái, lần đầu tiên trong đời bị một cô gái cưỡng hôn, chính là cô gái phương Nam ngây thơ, mang theo hơi thở nghệ thuật trước mắt đã làm.
“Xinh đẹp thì xinh đẹp, chỉ là có hơi khó hiểu.”
Đây là Trần Giang Hà đánh giá trực quan nhất đối với đàn em Dịch, nội tâm của những cô gái học nghệ thuật thường không liên quan gì đến vẻ ngoài trong sáng, mà con đường duy nhất đi vào nội tâm của họ là * âm đạo.
“Đưa cô về trường hay là lượn một vòng?
Sau khi Trần Giang Hà lên xe, thuận miệng hỏi một câu.
“Đều được.”
Mặt mày Dịch Thải Vi cười chúm chím, cánh mũi xinh đẹp hơi động, tò mò hỏi: “Đàn anh, anh cai thuốc rồi sao?”
“Ừ.” Trần Giang Hà gật đầu, anh cai thuốc đã không phải một ngày hai ngày, trên xe trước đây ít nhiều có mùi thuốc lá nhưng hiện tại mùi thuốc lá tản hết, nước hoa tạo tác dụng, trong không gian thu hẹp, mùi hương tươi mát trang nhã khá được các cô gái ưa thích.
“Thật ra dáng vẻ anh hút thuốc rất tuấn tú.”
Dịch Thải Vi nhìn Trần Giang Hà bật cười: “Nhưng cai rồi cũng tốt, cơ thể khỏe mạnh hơn.”
Trần Giang Hà nhún vai không nói gì, khởi động xe lái khỏi cổng sau Đại Học Trung Văn Hồng Kông.
Dọc đường đi Trần Giang Hà cũng khá im lặng, đầu ngón tay Dịch Thải Vi nhẹ nhàng vòng quanh trên đùi trắng nõn, do dự hồi lâu, chủ động mở lời: “Có đạo diễn muốn mời tôi quay phim.”
“Quay phim gì?” Trần Giang Hà hỏi.
“Phim thanh xuân vườn trường, anh ấy nói điều kiện ngoại hình của tôi rất phù hợp với vai nữ ba trong phim, hẹn tôi đến thử vai ở Hoành Điếm.” Dịch Thải Vi trả lời.
Trần Giang Hà suy nghĩ hỏi: “Đối phương là một đạo diễn trẻ tuổi sao?”
“Đúng vậy.” Dịch Thải Vi gật đầu: “Không tới 30 tuổi, trước đây là biên kịch, năm ngoái đổi nghề làm đạo diễn.”
Trần Giang Hà chẳng nói đúng sai đối với lần này: “Nói cách nhìn của cô xem.”
“Tôi muốn nghe ý kiến của anh.” Dịch Thải Vi nhẹ nhàng nói: “Anh cảm thấy được thì tôi đi ngay, anh nói không được thì tôi không đi.”
Trần Giang Hà mỉm cười: “Ý kiến của tôi quan trọng như vậy sao?”
“Tôi tin anh.” Dịch Thải Vi không chút nghĩ ngợi nói.
Trần Giang Hà liếc nhìn cô, cố tình nhắc nhở: “Lần trước đã nói với cô rằng tôi không phải là người tốt gì, cô còn dám tin tôi sao?”
“Lần trước… Thật sự xin lỗi.” Dịch Thải Vi cắn môi, bữa đó Trần Giang Hà ở trên xe buýt hôn cô, sau đó chạy mất, làm hại cô rất nhiều ngày tiếp theo vừa nhắm mắt lại nhớ đến hình ảnh đó, cảm thấy rất xấu hổ, nhưng lại đặc biệt khó quên.
“Hôm nay cô cũng nhìn thấy, tôi đã có bạn gái, cô ấy rất tốt, rất dịu dàng, tôi cũng rất thích cô ấy.” Trần Giang Hà thêm một dao.
“Tôi biết.” Dịch Thải Vi gật đầu, sau đó nói: “Nhưng tôi vẫn thích anh.”
Trần Giang Hà nghe nói như vậy tay run lên, tay lái suýt nữa không vững vàng, dứt khoát tàn nhẫn xuống tay lại thêm một dao: “Tôi không chỉ có một bạn gái.”
Ngón tay Dịch Thải Vi nắm chéo quần, xoa vài cái, quay đầu nói với Trần Giang Hà nói: “Vậy anh không ngại thêm một người nữa đúng không?”
“Cót két.” Trần Giang Hà đạp thắng xe, nghiêng mặt sang một bên, đôi mắt thẳng tắp nhìn chăm chú Dịch Thải Vi.
Dịch Thải Vi cúi đầu, hít thở sâu nói: “Lời như vậy, tôi cũng chỉ có can đảm hỏi một lần, sau này có thể sẽ không dám nói nữa.”
Ngón tay Trần Giang Hà dõ vào tay lái: “Cô đừng cúi đầu, ngẩng đầu nhìn tôi.”
Dịch Thải Vi thoáng sửng sốt, chợt chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa đó đã ửng đỏ, sóng mắt long lanh như có nước mắt lấp lánh, má trắng nõn mịn màng, sinh động lại mê người.
------
Dịch: MBMH Translate