"Ngày mai anh có thời gian không ?"
Từ Chỉ Tích gắp hai miếng thịt vào trong bát của Trần Giang Hà, cười nói: “Nếu có thời gian, thì cùng em đến quận Hải Châu.”
Quận Hải Châu tập trung số lượng lớn các xưởng may mặc, đặc biệt là ở các làng trong thành phố như làng Lộ Giang, làng Khang Lạc, Đại Đường, làng Hậu Khiếu,… hầu như mỗi hộ gia đình đều là một xưởng sản xuất nhỏ. Ngoài ra, chợ vải Trọng Đại nổi tiếng trong nước cũng ở quận Hải Châu.
“Chỉ cần một lời của em, dù có lên núi đao xuống biển lửa anh cũng đi được, huống chi là một quận Hải Châu nhỏ bé ?”
Trần Giang Hà cười hì hì, nghịch ngợm : "Lúc nào cũng có thời gian, em gọi là có mặt ngay."
Thấy anh đồng ý nhanh gọn như vậy, Từ Chỉ Tích trong lòng rất vui, cô gắp một con cá chạch đưa lên miệng, nhẹ nhàng nhấp bớt vị cay trên bề mặt rồi cho vào bát của anh.
Món cá chạch này không cay thì sẽ không ngon, nhưng nếu quá cay thì Trần Giang Hà không thể ăn được.
Nhưng anh chàng này lại thích ăn.
Trần Giang Hà nếm thử mấy miếng cá chạch áp chảo mà cô Từ gắp vào bát của anh, mùi vị rất ngon, anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngày mai nhân tiện cũng gọi Cô Đào đi cùng.”
“Hả ?” Từ Chỉ Tích có chút nghi hoặc, trong lòng thầm nghĩ, chắc không phải là anh có ý gì với bạn thân của em đó chứ ?
Trần Giang Hà cười giải thích: “Có cô ấy đi cùng, có thể tránh khỏi bị mắc lừa.”
“Ồ.” Từ Chỉ Tích cảm thấy nhẹ nhõm.
"Xung quanh xưởng may tốt xấu lẫn lộn, kiểu người gì cũng có, phải mang theo một vệ sĩ đến đó." Trần Giang Hà trong lòng bổ sung thêm.
………..
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Giang Hà lái xe đến đợi cô Từ phía dưới tòa ký túc xá của nhân viên giảng dạy và hành chính.
Bên cạnh anh là một chàng trai trẻ, mặc vest và đi giày da lịch sự, nhưng có mái tóc nhuộm màu trắng, đôi mắt sắc bén.
Người này chính là Chu Kình Phu, cũng không biết đầu năm đã trải qua chuyện gì, mà nhuộm mái tóc xanh đã nuôi được hơn một năm thành tóc trắng, bây giờ đi đâu cũng tự mang theo hào quang của mình.
"Chào chị dâu."
Từ Chỉ Tích đi ra khỏi ký túc xá của nhân viên giảng dạy và hành chính, khi cô đến chỗ Trần Giang Hà, Chu Kình Phu kính cẩn lễ phép chào hỏi.
Từ Chỉ Tích ngơ ra một lúc, sau đó chớp mắt hỏi: "Vị này là ?"
"Em trai anh, Chu Kình Phu, chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho chuyến đi ngày hôm nay." Trần Giang Hà mỉm cười giới thiệu, sau đó quay người mở cửa xe ghế phụ, rất phong độ lịch thiệp nói: "Phu nhân, mời lên xe."
Tình hình của các nhà máy may và thị trường vải năm 2008 chỉ có thể dùng từ đìu hiu để hình dung.
Tuy nhiên, suy thoái không chỉ giới hạn ở những ngành này, các ngành khác cũng đang gặp khó khăn.
Nhóm bốn người Trần Giang Hà đến làng Khang Lạc ở quận Hải Châu, nhiều cửa hàng dán thông báo chuyển nhượng và cho thuê, hai bên đường có rất nhiều người đang tìm việc làm nhưng chỉ có lác đác ít ỏi một số nhà máy và trung gian tuyển dụng công nhân. Thỉnh thoảng có một ông chủ nhỏ đứng cầm bảng tuyển dụng, khi ông ta bước ra, lập tức có hàng chục, hàng trăm người tụ tập xung quanh.
Tuy nhiên, bất chấp điều kiện thị trường khó khăn, mấy người thuê nhà hoặc đất đai rồi cho người khác thuê lại ở các làng trong thành phố vẫn sống cuộc sống sung túc thoải mái. Quán trà gần miếu thờ vẫn chật kín người, có hơn chục chủ nhà trung niên tụ tập dưới gốc cây đa lớn trò chuyện ríu rít, khi nhìn thấy người trẻ tuổi đi ngang qua thì cười tít mắt chào hỏi : "Anh đẹp trai, thuê nhà không ?"
"Ôi, đẹp trai cũng thật phiền phức, người nào cũng đều gọi tôi là chàng đẹp trai."
Trần Giang Hà vẻ mặt buồn phiền thở dài, sau đó ngẩng đầu nhìn Từ Chỉ Tích hỏi: "Cô Từ, có phải là em quên một chuyện quan trọng rồi không ?"
"Chuyện gì vậy ?" Ánh mắt Từ Chỉ Tích lóe lên, trước khi ra ngoài cô đã kiểm tra rồi, đã tắt bếp gas, cửa đã khóa. Điện thoại, ví tiền, chìa khóa và chứng minh thư đều đem theo rồi.
"Trước khi xuống xe anh đã nói rồi, ở nơi đông người em phải nắm tay anh." Trần Giang Hà xòe tay ra nói: "Tay em đâu ?"
Nghe thấy lời này, Đào Hân Nhiên lão sư ở bên cạnh Từ Chỉ Tích không nhịn được mà cười ra tiếng : "Bạn học Trần Giang Hà, cậu vẫn còn là em bé sao, đi đường cũng cần giáo viên nắm tay ?"
“Nào, nắm tay.” Từ Chỉ Tích đưa tay ra, trên mặt mang theo nụ cười.
Trần Giang Hà hếch cằm, nắm lấy nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại của cô Từ, bước đi cợt nhả.
" y da." Đào Hân Nhiên nhịn không được, cố ý nũng nịu nói: "cô Từ, người ta cũng muốn nắm tay."
“Lại đây, cậu cũng nắm lấy.” Từ Chỉ Tích mỉm cười, hào phóng đưa tay còn lại về phía cô.
Đào Hân Nhiên thuận thế khoác lấy cánh tay của cô Từ, sau đó có chút ghen tỵ nhìn Trần Giang Hà : "Chà, nếu tôi là một đồng chí nam thì tốt biết mấy."
Trần Giang Hà nghe vậy, thò đầu ra nhìn cô, cười đùa cợt nhả nói: “Cô Đào, cô là đồng chí nữ mới có cơ hội nắm tay cô Từ của em. Nếu là đồng chí nam, đừng nói đến nắm tay, nhìn cô ấy thêm mấy cái thôi cũng sẽ bị đánh."
"Lão đại, anh nói đánh ai ?"
Trần Giang Hà vừa nói xong, Chu Kình Phu sải bước tiến về phía trước, lời nói tùy tiện rất hợp với mái tóc trắng của anh.
------
Dịch: MBMH Translate