Thằng nhóc này rõ ràng là không nghe thấy những lời trước đó của Trần Giang Hà, chỉ nghe được hai chữ cuối cùng “bị đánh” thì liền bước về phía trước.
"Khiêm tốn một chút, cô Đào là tiến sĩ Luật đó." Trần Giang Hà mỉm cười xua tay.
"Tiến sỹ Luật ?" Chu Kình Phu rụt cổ, lặng lẽ lùi lại vài bước, hai tay ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, động tác điêu luyện đến mức khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Đào Hân Nhiên cười ra nước mắt, hỏi: “Tôi đáng sợ như vậy sao ?”
“Ừ.” Trần Giang Hà cười hì hì gật đầu: “Tiến sỹ Luật là loại thú đi thẳng được quốc gia bảo hộ, trừ phi bị mù hoặc là không rõ tường tận, thì có ai dám chọc giận chứ ?”
"Bạn học Trần Giang Hà, tôi nghi ngờ cậu đang ám chỉ tôi, đồng thời có bằng chứng." Đào Hân Nhiên nhướng mày nói.
"Đây sao có thể coi là ám chỉ chứ ? Rõ ràng là nói đúng sự thật." Trần Giang Hà quay đầu nhìn Từ Chỉ Tích: "Vợ à, em phân xử đi."
"Anh nói đúng." Từ Chỉ Tích mỉm cười ngọt ngào.
“Ôi trời, phu xướng phụ tùy ?”
Đào Tâm Nhiên cảm thấy có chút tê dại.
………..
Bốn người đi dạo quanh làng Khang Lạc một lúc, dọc đường liên lạc với một số xưởng may dán thông báo chuyển nhượng. Các ông chủ miệng thì đều nói là thành tâm chuyển nhượng, giá cả có thể thương lượng, kết quả là người nào người nấy đều ra giá phí chuyển nhượng rất cao, rõ ràng là coi người ta là kiểu dễ bị lừa.
Hầu hết các chủ xưởng may ở quận Hải Châu đều là người Hồ Bắc, cái gọi là trên trời chim chín đầu, dưới đất lão đại Hồ Bắc, những anh chàng đẹp trai này là mấy con buôn thông minh lanh lợi, rất biết cách làm ăn.
Tuy nhiên, Trần Giang Hà cũng rất thông minh, sau khi thương lượng với mấy nhà anh đã quyết định từ bỏ ý định trở thành kẻ không biết gì mà buộc phải chấp nhận vụ làm ăn này, trực tiếp tìm chủ nhà bản địa để thương lượng.
Ý tưởng của Trần Giang Hà là trước tiên thuê một tòa nhà xưởng, sau đó mua máy móc từ các nhà sản xuất phá sản gần đó với giá thấp, làm thủ tục với phía công nghiệp và thương mại, sau đó tuyển dụng công nhân lành nghề, có thể nhanh chóng khởi động xưởng may, dù sao thì thứ này cũng không có nội dung kỹ thuật gì.
Đào Hân Nhiên lão sư và Chu Kình Phu rất hữu ích khi đàm phán hợp đồng thuê nhà với chủ nhà bản địa.
Vốn dĩ, theo quy định làm việc của Quảng Đông, việc thuê tòa nhà để thành lập nhà máy phải trả phí chuyển nhượng, sau lời nhắc nhở thân thiện của Chu Kình Phu, chủ nhà A Bác không chỉ miễn phí chuyển nhượng mà còn hào phóng miễn phí tiền thuê nhà ba tháng.
Về chuyện hợp đồng càng không dám giở trò, cô Đào kiểm tra từng mục một, mục nào nên xóa thì xóa, mục nào nên thêm thì thêm, đảm bảo phù hợp với các quy định, để tránh vô cớ sinh sự.
"Vẫn là chủ nhà bản địa dễ giao thiệp, có việc gì cũng có thể thương lượng, mềm lòng dễ nghe người khác khuyên."
Trần Giang Hà nhận lấy hợp đồng thuê nhà, cười tít mắt đưa cho cô Từ.
Từ Chỉ Tích cầm lấy hợp đồng cất vào trong túi, có Trần Giang Hà ở đây, nhiều chuyện cô không cần phải lo lắng. Trước đây cô rất độc lập, nhưng bây giờ dần dần trở nên có chút dựa dẫm vào anh.
Có điều anh chàng này thật sự rất xấu xa, vừa giở trò bạo lực, vừa nói pháp luật, còn khiến cho chủ nhà ngoan ngoãn nghe lời.
“Anh tới đây.” Từ Chỉ Tích động ngón tay.
“Ừ.” Trần Giang Hà ngoan ngoãn tới gần.
“Lần sau không được phép xấu xa như vậy.” Từ Chỉ Tích thì thầm vào tai anh dặn dò, sau đó dịu dàng hôn lên má anh.
“Được rồi, lần sau sẽ đối xử với chủ nhà nhẹ nhàng một chút.” Trần Giang Hà rất biết lắng nghe, gật gật đầu: “Ức hiếp vợ anh nhiều hơn.”
"Đồ khốn~"
Từ Chỉ Tích có chút tức giận, nhớ tới cảnh tượng trước đây tên này ức hiếp cô, hai má không khỏi đỏ lên.
…………….
Con người Trần Giang Hà có một ưu điểm đó là đã nói là làm. Anh nói là muốn ức hiếp giáo viên hướng dẫn, tối hôm đó lập tức thực hiện.
Từ Chỉ Tích cũng rất phục, tên khốn này trắng trợn ức hiếp người khác thì thôi đi, còn thường xuyên thay đổi trận địa.
Trong đêm khuya yên tĩnh, trong khu rừng nhỏ trong khuôn viên trường, bãi cỏ bên Hồ Trăng, tòa nhà giảng đường, thư viện….đâu đâu cũng thấy bóng dáng bận rộn của anh.
Có điều ở những nơi này, Từ Chỉ Tích chỉ hôn môi với anh mà không làm gì khác.
Trừ khi không thể nhịn được...
"Cuộc sống đại học thực sự là nhàm chán."
Lúc sáng sớm tinh mơ, Trần Giang Hà trong miệng ngậm một cọng cỏ, mồ hôi đầm đìa, sắc mặt hồng hào đi về ký túc xá nam sinh.
"Bạn học Trần Giang Hà, tại sao miệng cháu lại sưng lên vậy ?" Dì quản lý ký túc xá nhìn bạn học Trần, không nhịn được hỏi.
"Bữa ăn khuya hôm nay có chút cay." Trần Giang Hà thản nhiên đáp lại.
Dì quản lý ký túc xá mỉm cười, nhìn anh, quan sát tỉ mỉ hỏi: “Sao tay cháu ướt rượt thế ?”
“Trời nóng đổ mồ hôi.” Trần Giang Hà giơ tay lên lau mặt.
“Sao chân toàn là bùn thế ?” Dì quản lý ký túc xá lại hỏi.
Trần Giang Hà nhếch miệng cười: “Cháu vào rừng.”
“Tuổi trẻ thật tốt.” Dì quản lý ký túc xá ghen tị nói.
………..
------
Dịch: MBMH Translate