"Trần Giang Hà."
Trần Giang Hà vừa bước lên tầng bốn của ký túc xá, một người phụ nữ từ góc cầu thang bước ra, giọng nói đột ngột khiến anh giật mình.
"Đ* mẹ mày, Lý Niệm Đào, cô là quỷ sao?"
Trần Giang Hà nghe thấy giọng nói đã biết đối phương là ai, trợn trắng mắt chửi bới một cách không khách sáo.
Lý Niệm Đào ngơ ngác nhìn anh, có chút tủi thân nói: “Cậu thật thô lỗ.”
“Đừng có giả vờ với tôi.”
Trần Giang Hà trừng mắt nhìn cô: “Nửa đêm nửa hôm đợi tôi ở cầu thang ký túc xá nam, cô muốn làm gì ?”
"Tôi muốn nhờ cậu giúp làm một việc." Lý Niệm Đào sắc mặt yếu ớt nói.
Trần Giang Hà cười: "Có rất nhiều người nhờ tôi giúp, cô là ai chứ, có thể cho tôi lợi ích gì?"
Lời này của anh rất thực tế.
Có điều khi nói chuyện với loại người như Lý Niệm Đào, Trần Giang Hà cũng không cần thiết phải vòng vo tam quốc.
Lý Niệm Đào mím môi nói: “Tôi có thể làm việc bẩn thỉu cho cậu.”
"Đừng nói linh tinh, tôi nghiêm túc làm ăn kinh doanh, không có việc bẩn thỉu để cho cô làm." Trần Giang Hà tức giận nói.
“Không phải cậu mới thu mua một khách sạn thương mại, đang tìm nữ nhân viên quan hệ công chúng sao?” Lý Niệm Đào hỏi, sau đó nói: “Tôi có thể giúp cậu làm việc, cũng có thể giúp cậu tuyển người.”
"Sau đó thì sao?" Trần Giang Hà hỏi.
Việc mua lại khách sạn thương mại của anh được tiến hành bí mật vào cuối tháng 3 năm nay, việc tuyển dụng nữ nhân viên quan hệ công chúng cũng được thực hiện một cách bí mật. Không ngờ Lý Niệm Đào lại biết chuyện, người phụ nữ này quả thực không đơn giản.
Tất nhiên, Trần Giang Hà mua khách sạn để tiếp đãi khách kinh doanh bình thường, tuyển dụng nữ nhân viên quan hệ công chúng là vì để nâng cao chất lượng dịch vụ, anh sẽ không giở bất kì thủ đoạn khuất tất nào.
"Tôi muốn trả thù Triệu Thụy An."
Trong mắt Lý Niệm Đào hiện lên một tia lạnh lùng, lại có chút bất lực : "Tôi đấu không lại anh ta, trong những người tôi quen biết chỉ có cậu là cho thể khiến anh ta khuất phục."
“Đừng nói là cậu quen biết tôi.”
Trần Giang Hà bĩu môi: "Là một nữ sinh viên đại học đàng hoàng, trong lòng không thể lạc quan chút sao, suốt ngày muốn trả thù người này trả thù người kia, cô không mệt sao ?”
Lý Niệm Đào cười khổ: “Là một người từng trải như cậu, hẳn là đã từng nghe qua câu nói ‘Chưa từng trải qua nỗi khổ của người khác thì đừng khuyên người ta lương thiện’ nhỉ ?”
"Đúng là không nhìn ra, cô cũng rất có học thức.”
Trần Giang Hà nhún vai, thuận miệng hỏi: “Không phải cô và Triệu Thụy An rất thân thiết sao?”
"Anh ta đá tôi rồi, hơn nữa đã dùng một cách rất nhục nhã."
Lý Niệm Đào khịt mũi, mặt không cảm xúc nói: "Cậu cân nhắc một chút đi, thật ra mục tiêu của chúng ta đều giống nhau."
Trần Giang Hà cau mày và không nói gì.
"Nếu như cậu lo lắng tôi không đáng tin cậy, thì có thể để tôi làm pháp nhân của khách sạn thương mại, nếu có vấn đề gì tôi sẽ chịu trách nhiệm, không liên quan gì đến cậu."
Nói xong, Lý Niệm Đào xoay người rời đi.
"Người phụ nữ này thật đen tối, mình không được tin bất kỳ một lời nào mà cô ta nói."
Trần Giang Hà nhìn cô đi xuống cầu thang, trong lòng âm thầm đề phòng.
Trở lại ký túc xá, tối nay phòng 414 có chút yên tĩnh, các bạn cùng phòng đều đã đi ngủ từ sớm. Trần Giang Hà vào phòng động tĩnh rất nhỏ, tắm rửa xong, nằm trên giường chơi điện thoại.
Trên QQ của anh có rất nhiều tin nhắn, phần lớn đều là liên quan đến công việc, trong số bạn tốt, chủ yếu là tin nhắn của cô gái miền nam Dịch Thải Vi và Tần Thiệu Hải.
Trần Giang Hà hơi ngạc nhiên khi Khương Diệc Xu, người từ trước đến nay rất hiếm khi gửi tin nhắn QQ cho anh, tối nay lại chủ động liên lạc với anh trên QQ.
Biệt danh QQ của cô gái này là "Người trước mắt là người trong lòng", và hình đại diện của cô là một con mèo mướp.
Trần Giang Hà đặc biệt bấm vào ảnh đại diện của cô để xem, càng nhìn càng cảm thấy giống con mèo mướp lớn biết nhào lộn của nhà bên cạnh.
"Anh ơi, hôm nay em đã đổi biệt danh và avatar, báo để cho anh biết."
Trần Giang Hà liếc nhìn tin nhắn QQ do Diệc Xu gửi đến, không khỏi mỉm cười, chuyện nhỏ như vậy cũng phải báo cáo, nghĩ cũng có chút đáng yêu.
“Em ngủ chưa ?” Trần Giang Hà gửi tin nhắn hỏi.
"Ngủ say rồi.”
Khương Diệc Xu trả lời tin nhắn ngay lập tức còn kèm thêm một nhãn dán cúi đầu ngủ gục.
Trần Giang Hà gửi cho cô một nhãn dán vỗ vào đầu : “Tỉnh lại đi, đồng chí nhỏ, em còn có hai bộ bài thi CET-4 và CET-6 chưa làm xong nữa đó.”
"Em đã thi đậu CET-4 và CET-6 rồi..." Khương Diệc Xu trả lời.
"Được rồi, em có thể đi ngủ rồi, anh phải dậy nỗ lực làm đề." Trần Giang Hà vừa trả lời tin nhắn vừa kéo chăn lên đắp.
Một lúc sau, Khương Diệc Xu Thư gửi tin nhắn đến: “Em không ngủ được.”
"Bị mất ngủ sao ?" Trần Giang Hà hỏi.
"Không." Khương Diệc Xu trả lời : "Em muốn nghe giọng nói của anh."
------
Dịch: MBMH Translate