Trần Giang Hà bấm số gọi tiếp, nhận được giọng nói nhắc nhở : Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin vui lòng gọi lại sau.
Gọi lại lần nữa : Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy.
Trần Giang Hà không gọi nữa, suy nghĩ một lúc trước khi gọi cho Khương Diệc Xu.
“Anh.” Khương Diệc Xu nhẹ nhàng gọi anh một tiếng trong điện thoại.
Trần Giang Hà trong lòng có chút run lên, vẫn là hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại nói: "Diệc Xu, có một chuyện anh muốn thú nhận với em."
"Hả ?" Khương Diệc Xu có chút nghi hoặc.
"Ngoài em ra, anh còn thích hai cô gái, một là cố vấn đại học Từ Chỉ Tích, người còn lại là Lâm Tư Tề." Trần Giang Hà nói.
"Ồ."
Khương Diệc Xu nhẹ nhàng ồ một tiếng, nước mắt vô thức chảy xuống, chảy xuống cằm, cô khịt mũi, vô cùng đau lòng nói: "Em... em không thể tiếp nhận được."
"Xin... xin lỗi, anh, chúng... chúng ta..." vipTruyenGG.com - ebook truyện dịch giá rẻ
"Tu tu tu."
Điện thoại đã cúp máy.
Trần Giang Hà không nhẫn tâm gọi tiếp, nhưng anh vẫn thử lại ba lần, cuộc gọi đều bị từ chối.
"Dì nhỏ."
Trần Giang Hà gọi điện cho Trịnh Gia Hân : "Giúp cháu an ủi Diệc Xu, cháu vừa thú nhận với cô ấy, cháu sợ là cô ấy sẽ quá đau lòng."
"Được rồi, cứ giao cho dì."
Trịnh Gia Hân không nói thêm gì nhiều, chỉ lặng lẽ thở dài, sau đó khuyên nhủ: “Bản thân cháu cũng nghĩ thoáng chút đừng làm điều gì ngu ngốc.”
“Dì yên tâm đi, không có chuyện cháu nghĩ không thông đâu.”
Trần Giang Hà ngẩng đầu lên nhìn những ngôi sao trên bầu trời.
"Vậy thì tốt, dì đi xem thử Diệc Xu."
Trịnh Gia Hân nói xong thì cúp điện thoại.
…….
"Lão Lưu, lấy cho tôi một điếu thuốc."
Trần Giang Hà quay người từ ban công trở về ký túc xá, gõ lên bàn của Lưu Đống Lương.
Lúc này, Lão Lưu đang đắm chìm trong việc ngồi chép phao tài liệu, đây là thói quen của anh vào cuối mỗi học kỳ. Mặc dù là làm chuyện vô ích, trượt môn vẫn là trượt môn, nhưng trong lòng vẫn đấu tranh.
Khi Lưu Đống Lương lấy điếu thuốc ra, anh ta ngẩng đầu nhìn Trần Giang Hà thắc mắc hỏi : "Sao mắt cậu lại đỏ như vậy ?"
"Thất bại trong chuyện tình cảm, đã khóc." Trần Giang Hà trả lời.
"Mẹ nó, còn không bằng nói với tôi là cát bay vào mắt."
Lưu Đống Lương lắc đầu, đưa cho anh một nửa gói Song Hỷ, lại có chút nghi hoặc : “Không phải cậu đã bỏ thuốc lá lâu rồi sao ?”
Trần Giang Hà không nói gì, cầm lấy thuốc đi ra ban công châm một điếu.
"Không phải thật sự là gặp thất bại trong chuyện tình cảm chứ ?" Lưu Đống Lương không khỏi lo lắng trong lòng.
Đêm đã khuya.
Trịnh Gia Hân bước vào phòng Khương Diệc Xu, thấy cô nằm nhoài ra trên bàn học, đôi vai run rẩy và khẽ nức nở.
Trịnh Gia Hân không nói gì, bước lại gần, ngồi ở mép giường, đưa tay ra nhẹ nhàng ôm cô.
Khương Diệc Xu ngẩng đầu liếc nhìn dì nhỏ, khuôn mặt đầy nước mắt, quần áo thậm chí còn ướt đẫm.
Trịnh Gia Hân nhìn mà cảm thấy vô cùng đau lòng, thực sự muốn tóm lấy tên tiểu tử thối Trần Giang Hà đó đến đây đánh cho một trận nhừ đòn, sau đó quỳ trên sầu riêng cả đêm.
Nhưng mà nghĩ tới bây giờ trong lòng Trần Giang Hà chắc là cũng không dễ chịu gì, nên tạm thời từ bỏ ý định trừng phạt anh, ôm Diệc Xu vào lòng, yên lặng an ủi cô.
Ký túc xá nhân viên giảng dạy và hành chính, phòng 502.
Từ Chỉ Tích ngồi ở đầu giường, lặng lẽ bấm vào QQ trên điện thoại, xem lại nhật ký cuộc trò chuyện trước đây, từ dòng cuối cùng cho đến dòng đầu tiên.
"Bạn học Trần Giang Hà, lòng dũng cảm tỏ tình tối qua của em rất đáng khen ngợi, nhưng em mới vào đại học, còn quá sớm để yêu. Cô hy vọng em sẽ tập trung tinh thần vào việc học, sau này khi bước vào xã hội, em sẽ gặp được cô gái tốt hơn cả cô."
…….
“Nếu em gặp được người đó, hãy nhớ trân trọng cô ấy, đừng có hai lòng đó, biết không ?” Từ Chỉ Tích gõ ra một dòng chữ, nhắm mắt lại, nước mắt tuôn trào.
…….
“Tên nhóc thối, cháu rốt cuộc là nghĩ như thế nào?”
Một giờ rưỡi sáng, Trịnh Gia Hân gọi điện thoại cho Trần Giang Hà, tức giận nói: "Cháu cho dì một lý do, nếu không ngày mai dì mua mười quả sầu riêng đến tìm cháu.”
“Có bốn vé dự lễ khai mạc Olympic, hoặc là cùng đi, hoặc là ở nhà." Trần Giang Hà đáp: "Cháu chọn cái sau.”
“Được rồi." Trịnh Gia Hân ngẫm nghĩ, có chút bất đắc dĩ nói: "Câu hỏi này nghe thì như hai chọn một, trên thực tế lại là câu hỏi chỉ một đáp án .”
“Đúng vậy." Trần Giang Hà gật đầu: "Lừa được nhất thời, không lừa được một đời, sau khi nói thẳng cháu ngược lại đã bình tĩnh hơn.”
"Thú nhận trước còn tốt hơn là để sau này mang thai rồi sinh con, đột nhiên một ngày nào đó biết được sự thật thì cả người lớn và trẻ em đều bị tổn thương."
Trịnh Gia Hân khẽ thở dài, sau đó nói tiếp: "Thẳng thắn cũng cần có dũng khí, tuy nói có chút đột ngột, nhưng dì biết cháu đã suy nghĩ cặn kẽ rồi mới quyết định. Cháu có trách nhiệm hơn dì tưởng đó, thật đúng là đồ cặn bã không sai đi đâu được.”
------
Dịch: MBMH Translate