Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 605 - Chương 605: Sao Mình Có Thể Đánh Mất Cô Ấy Được Chứ!

Chương 605: Sao Mình Có Thể Đánh Mất Cô Ấy Được Chứ! Chương 605: Sao Mình Có Thể Đánh Mất Cô Ấy Được Chứ!

“Dì à, dì không nói câu cuối cùng, cháu còn tưởng dì đang khen cháu." Trần Giang Hà nói: "Thật ra cháu rất chung thủy, chỉ là đem tâm chia làm ba mà thôi.”

"Tim cháu bây giờ chia làm ba, về sau có phải hay không chia làm sáu?"

Trịnh Gia Hân cởi giày xăng đan, ngồi xếp bằng trên giường, suy nghĩ một chút nói sang chuyện khác: "Còn nữa... cháu chỉ mua bốn vé vào cửa lễ khai mạc Olympic, có phải không tính dì vào trong không?"

"Đương nhiên không phải, bốn tấm vé vừa vặn bao gồm tất cả mọi người trong đó rồi." Trần Giang Hà lắc đầu giải thích: "Cháu được mời chính thức, quét mặt vào sân là được, không cần vé vào cửa."

“Quét mặt là thể vào sân?" Trịnh Gia Hân cảm giác từ ngữ này có chút cao cấp, nhịn không được nhỏ giọng cảm khái: "Cháu bây giờ thật sự rất lợi hại đó.”

“Không có, cũng chỉ lợi hại bình thường thôi." Trần Giang Hà ngược lại rất khiêm tốn nói.

Trên thực tế, cổ phiếu của tập đoàn An Hạ mà anh nắm giữ có giá trị hơn bảy tỷ, ngoài ra, trong khoảng thời gian này, anh đã mua một lượng lớn bất động sản tại các khu vực trung tâm ở những thành phố tuyến một từ khoản vay của ngân hàng, tài sản cá nhân đã gần đạt mức mười tỷ.

Trịnh Gia Hân nháy mắt mấy cái: "Ông Trần đây không lẽ muốn gia nhập danh sách những người giàu nhất cái đất Quảng Đông này?”

“Còn kém xa lắm." Trần Giang Hà lạnh nhạt đáp lại.

Cái bảng danh sách phú hào này được liệt kê ra, thực chất chỉ dựa trên một phần tài sản rất nhỏ trong khối tài sản khổng lồ của người ta, xem cho vui thôi, chứ tuyệt đối đừng coi là thật.

Hơn nữa trong nước còn có rất nhiều phú hào ẩn mình, không hiển sơn không lộ thủy, nhưng trên thực tế lại cực kỳ giàu có.

"Được rồi, vốn muốn gọi điện thoại an ủi cháu một chút, nhưng mà ngẫm lại cháu có nhiều tiền như vậy, còn có cô thư ký nhỏ yêu kiều đáng yêu thế kia…"

Trịnh Gia Hân giơ tay đỡ trán: "Đột nhiên phát hiện mình mới là người cần được an ủi.”

“Dì nhỏ, dì giả vờ khóc huhu một chút đi." Trần Giang Hà nói.

“Làm cái gì?" Trịnh Gia Hân có chút nghi hoặc: "Hu hu hu?”

"Muốn được an ủi thì phải học cách làm nũng trước đã, hiểu chưa?" Trần Giang Hà giải thích một câu, để điện thoại xuống nhìn thời gian: "Muộn rồi, đi ngủ sớm đi."

“Chờ một chút." Trịnh Gia Hân có chút vội vàng hỏi: "Cháu đã nghĩ được cách cứu vãn chưa?”

“Nghĩ ra rồi." Trần Giang Hà gật gật đầu, nói: "Trước không cần vội, cứ từ từ.”

……

Mùa hè năm 2008 nóng bức mà dài đằng đẵng, Olympic tháng 8 đốt cháy niềm đam mê thể thao của vùng đất Thần Châu, Trần Giang Hà, người giữ 4 vé vào cửa lễ khai mạc lại không thấy mặt đâu.

Nơi anh dành thời gian nhiều nhất cả mùa hè này là bộ phận kỹ thuật của Light Chaser.

Với sự kiện trạm gốc 3G nội địa đầu tiên được lắp đặt tại 14 thành phố vào ngày 1 tháng 4 năm 2008, HTC và Samsung trong hệ thống Android của Google đã liên tiếp cho ra mắt điện thoại thông minh. Light Chaser đã có kế hoạch phát triển ứng dụng đặt đồ ăn trên thiết bị di động từ lâu, sau khi nhận được tài trợ loạt C, Light Chaser đã đầu tư rất nhiều nhân lực và tài chính để ra mắt bốn ứng dụng di động: "Light Chaser đồ ăn ngoài", "Lightspeed Payment", "Cộng đồng Cơm khô" và "Voice Chat Quả Liêu".

Cuối tháng 8, Trần Giang Hà cũng giống như năm ngoái, đưa cán bộ, tình nguyện viên của Đoàn ủy Viện và Hội sinh viên đến ga xe lửa Quảng Đông đón sinh viên mới nhập học.

Vốn là loại chuyện nhỏ này, Trần Giang Hà hoàn toàn có thể không tham gia, nhưng nghe được cô giáo Từ cũng ở đây, liền lập tức chạy tới.

Kết quả anh vừa xuất hiện, Từ Chỉ Tích đã lập tức bỏ chạy......

“Anh rể!”

Hơn bốn giờ chiều ngày 30 tháng 8, một đoàn tàu khởi hành từ Giang Tây, Thượng Nhiêu, sau khi trạm cuối cùng đến ga Quảng Đông không lâu, Trần Giang Hà bỗng nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc.

Trần Giang Hà ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào, một cô nhóc mười bảy mười tám tuổi đẩy một chiếc vali thật to chạy về phía anh.

Dáng vẻ cô có vài phần tương tự cô giáo Từ, chỉ là dáng người hơi thấp một chút, cao tầm một mét sáu lăm, thân hình cũng rất mảnh khảnh, mặc áo ngắn tay cổ tròn màu trắng, quần dài màu lam nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn còn có vài phần non nớt của học sinh trung học, nhưng cặp mắt kia lại trong sáng như tuyết, linh động lấp lánh, khó trách cách một khoảng xa như vậy vẫn có thể liếc mắt một cái nhìn thấy Trần Giang Hà từ trong đám người chen chúc.

Trần Giang Hà nhìn thấy cô bé, vừa vui vẻ lại vừa thấy hơi bất ngờ, xoay người từ bàn tư vấn rút ra mấy tờ khăn giấy đưa cho cô, sau đó hỏi: "Chỉ Quân, em không phải thi được hạng nhất toàn huyện sao, sao không chọn Thanh Bắc, lại chạy tới Quảng Đông làm gì?"

Từ Chỉ Quân nhận lấy khăn giấy Trần Giang Hà đưa tới, lau mồ hôi trên trán, cười hì hì nói: "Thanh Bắc là trường ít được chú ý mà, cả huyện chỉ có một mình em đủ điểm đi học, thật không có gì thú vị, các bạn học khác đều không đi, cho nên em cũng không đi.”

Thanh Bắc là trường ít được chú ý......

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0