Trần Giang Hà toát mồ hôi, xem xét Từ Chỉ Quân hỏi: "Em không phải đã báo danh vào đại học Tài Chính Quảng Đông đó chứ?"
“Em cũng muốn, nhưng sợ bị đánh, nên đã đăng ký vào Trung Đại." Từ Chỉ Quân cười khẽ nói.
Trần Giang Hà cười cười, nói: "Con bé này thật lợi hại, những tân sinh viên khác đều có phụ huynh đi cùng, một mình em mà cũng dám vác vali tới đây.”
Hai người đang trò chuyện, Vương Viễn Bằng vừa đi toilet về đã cười híp mắt đi tới, nói đùa một câu: "Em gái này hình như đã gặp ở đâu rồi.”
“Xin chào, em tên là Từ Chỉ Quân.”
Từ Chỉ Quân không hề luống cuống, tự nhiên giới thiệu bản thân.
“Xin lỗi, quấy rầy rồi.”
Vương Viễn Bằng vừa nghe cái tên này liền yên lặng lui về phía sau, tự dưng khách sáo đến lạ.
Từ Chỉ Quân mím môi cười cười, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, hỏi Trần Giang Hà: "Anh rể, chị em đâu?”
“Trong trường có chút chuyện không đến được.”
Trần Giang Hà trả lời qua loa, nói tiếp: "Anh đưa em đến trường báo danh, em học ở cơ sở nào?"
“Cơ sở phía Đông.”
Từ Chỉ Quân dứt khoát trả lời, nói xong lấy thư thông báo trúng tuyển ra xác nhận lại một lần nữa.
Trần Giang Hà nhíu mày, đưa tay đón lấy hành lý của cô, đồng thời ghé sát vào nhìn thư thông báo, cơ sở phía Đông của đại học Trung Sơn cũng chính là cơ sở thành phố đại học Phiên Ngung, vừa vặn cùng cơ sở với Diệc Xu.
“Anh rể, em hơi buồn ngủ, ngủ một lát đây.”
Sau khi lên xe, Từ Chỉ Quân thắt dây an toàn xong liền nhắm mắt lại, đoạn đường này cô ngồi xe lửa mười mấy tiếng, vừa xuống xe cảm giác mọi thứ ở thành phố lớn này đều rất mới lạ, cho nên tinh thần rất sung mãn. Lúc này ngồi vào trong xe Trần Giang Hà, điều hòa thổi mát rượi, lại ngửi được mùi thơm, trong nháy mắt cơn buồn ngủ đã ập tới.
“Ngủ đi, đến nơi anh gọi em.”
Trần Giang Hà giúp cô điều chỉnh ghế ngồi, sau đó quay đầu xe, một đường chạy về phía thành phố đại học Phiên Ngung.
“Chỉ Quân, dậy đi, tới rồi.”
Trần Giang Hà quen thuộc dẫn theo Từ Chỉ Quân đi tới chỗ tiếp tân dành cho tân sinh viên đại học Trung Sơn, sau khi nhận giấy báo danh, số ký túc xá và chìa khóa ký túc xá, lại giúp cô xách hành lý đến ký túc xá.
Khu ký túc xá sinh viên bên Trung Đại chia làm bốn khu vực là Minh Đức Viên, Thận Tư Viên, Chí Thiện Viên và Cách Trí Viên, ký túc xá của Từ Chỉ Quân là căn hộ số 8 thuộc Thận Tư Viên, phòng 501.
Trần Giang Hà nhớ rất rõ ràng, Khương Diệc Xu trước đây cũng ở trong Thận Tư Viên, nhưng là ở lầu 6.
Đến nơi này, trong lòng Trần Giang Hà không hiểu sao có chút đau nhói, bởi vì đã từng có một nha đầu ngốc đứng ở ký túc xá chờ anh.
“Mẹ nó, sao mình có thể đánh mất cô ấy chứ.”
Trong lòng Trần Giang Hà khẽ mắng bản thân một trận.
Lúc Trần Giang Hà xách hành lý đi vào phòng 504, ký túc xá bốn người đã có hai nữ sinh vào ở trước.
Từ Chỉ Quân theo phía sau anh có cái tính cách vừa đến đã quen, vừa vào phòng phòng chưa lâu đã cùng các bạn khác nhiệt tình chào hỏi, thuận tiện tự giới thiệu bản thân.
“Xin chào, Tớ là Lôi Hạnh, Lôi trong Lôi Lão Hổ, Hạnh trong Hạnh Tử, người Hồ Kiến.”
“Còn tớ là Trần Thu Dung, quê ở Vu Hồ, An Huy.”
Hai người bạn cùng phòng thấy Từ Chỉ Quân xinh đẹp, tính cách lại tốt, vừa giới thiệu vừa tới hỗ trợ cô sắp xếp hành lý, lắp màn.
Mùa hè ở Quảng Đông nhiều muỗi, ngủ mà không có màn, buổi tối đoàn quân nhà muỗi sẽ xuất kích nâng người đi.
Trần Giang Hà khẽ nhìn hai cô gái tới hỗ trợ, Lôi Hạnh bên trái có dáng người cao gầy, cao khoảng một mét sáu tám, làn da rất trắng, mắt một mí, tóc dài xõa đến vai, trông khá xinh xắn.
Trần Thu Dung bên phải, cùng họ với Trần Giang Hà, tên dễ nghe, nhan sắc và dáng người đều rất xuất chúng, hẳn là do trời nóng, hai má cô gái này đỏ bừng, như thoa phấn má hồng.
Chỉ có điều, nữ sinh năm nhất đều khá thẹn thùng, Lôi Hạnh và Trần Thu Dung vừa rồi lúc cùng Từ Chỉ Quân chào hỏi tự giới thiệu vẫn còn phóng khoáng, đến khi thấy Trần Giang Hà trước mặt, lại có vẻ có chút câu nệ. Người này không chỉ có dáng vẻ đẹp trai, hơn nữa còn có loại khí chất đặc biệt không giống người thường, lúc cười làm cho người ta cảm giác trong ánh mắt có ánh sáng, đặc biệt mê người, ánh mắt hai cô nữ sinh vừa chạm phải anh đã lập tức cúi đầu xuống.
"Em gái năm nhất có chút đáng yêu."
Trần Giang Hà trong lòng cười cười, sau đó thầm nghĩ: "Khó trách tên gia súc Bằng Tử năm nào cũng chạy đến nhà ga đón tân sinh viên mà không biết mệt.”
……
Sau khi Trần Giang Hà thu xếp ổn thỏa cho Từ Chỉ Quân, trời đã chạng vạng tối.
Lúc ra khỏi ký túc sinh viên, bên ngoài vừa mới mưa rào, không khí và mặt đất đều ẩm ướt, gió thổi qua vẫn mang theo khí nóng, nhưng nhiệt độ cũng đã giảm xuống một chút, đi trên đường ngửi mùi bùn đất và cỏ cây thơm ngát khiến tâm tình người ta thoải mái, giọng nói của chị ở trạm phát thanh Trung Đại cũng rất ngọt ngào.
Đại khái là vì hoan nghênh sinh viên năm nhất nhập học, trạm phát thanh đặc biệt mở một ca khúc rất có dư vị của Trung Đại, tên "Trời nắng".
Ngày đó vì em mà trốn học,
Ngày hoa rơi,
Phòng học kia,
Sao tôi lại không thấy,
Ngày mưa ở thành phố, tôi rất muốn một lần nữa dầm mưa......
------
Dịch: MBMH Translate