Trên trời thỉnh thoảng vẫn có vài hạt mưa lất phất rơi xuống, trong tay Trần Giang Hà cầm theo chiếc ô hoa nhỏ vừa rồi lúc đi ra khỏi ký túc Từ Chỉ Quân đưa cho anh, anh cũng lười bật ô lên.
Trần Giang Hà nghe hát, hai chân không nghe sai khiến mà đi về phía tòa chung cư số 6.
Vốn tưởng rằng thời tiết như vậy thích hợp cho việc ngẫu nhiên gặp gỡ, kết quả chờ được chỉ là một trận mưa to.
Trần Giang Hà đứng dưới lầu ký túc xá tránh mưa, nhịn không được lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Khương Diệc Xu.
“Tút" một tiếng, giọng nói nhắc nhở: Xin chào, số điện thoại quý khách vừa gọi đang trong cuộc gọi khác, xin vui lòng gọi lại sau.
Đây là từ chối rồi.
Trần Giang Hà cũng không gọi lần thứ hai, lên QQ lướt xem, phát hiện cô đang online.
Nhưng một giây sau, avatar của cô lại trở thành xám (không online).
“Đúng là tạo nghiệp mà.”
Trần Giang Hà mở ô ra, chạy về phía mưa, sau khi chạy ra rất xa, bỗng nhiên nhìn thấy một nữ sinh từ thư viện đi ra, cái ô trong tay cô rất quen mắt.
“Ba!”
Trần Giang Hà không nói hai lời đã ném ô của em vợ đi, dầm mưa chạy như bay về phía nữ sinh kia.
Nữ sinh vốn cúi đầu đi về phía căn tin, nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần thì bỗng nhiên ngẩng đầu lên, còn chưa kịp phản ứng, Trần Giang Hà cũng đã đi tới trước mặt cô.
“Thật sự là em.”
Trần Giang Hà nở nụ cười, tóc và quần áo đều bị mưa xối ướt, nụ cười trên mặt lại vô cùng sáng lạn.
Khương Diệc Xu quay đầu không nhìn anh, cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng đi về phía trước hai bước, giơ ô qua đỉnh đầu anh.
Trần Giang Hà giơ tay lên, muốn nhận lấy ô của cô, lại phát hiện cô lui về phía sau nửa bước.
“Ừm, động tác lui về phía sau nửa bước này hẳn là nghiêm túc rồi.”
Trần Giang Hà trong lòng suy nghĩ một chút, nhưng anh vẫn rất vui vẻ, gặp được cô như vậy, so với trong tưởng tượng trước đây của anh đều tốt hơn nhiều.
“Đã lâu không gặp.”
Lúc Trần Giang Hà nói ra những lời này, mới phát hiện Khương Diệc Xu đã cắt tóc ngắn, nhưng thoạt nhìn cũng không phải là cắt ngắn đến tai, mà là tóc ngang vai nhiều lớp, vị trí lỗ tai có một chút độ cong, trông gọn gàng lại nhẹ nhàng, rất có cảm giác thiếu nữ.
“Ừ." Khương Diệc Xu nhẹ giọng đáp lại, ngón tay trắng nõn nắm chặt cán ô.
“Quay đầu để anh nhìn một cái." Trần Giang Hà nói.
“Không muốn." Khương Diệc Xu nhỏ giọng từ chối.
Bình thường con gái đều là khẩu thị tâm phi, ngoài miệng nói không muốn, trong lòng lại rất muốn.
Nhưng Khương Diệc Xu không giống vậy, lúc trước cô rất ít khi từ chối yêu cầu của Trần Giang Hà, bây giờ cô nói không muốn, Trần Giang Hà cũng không thể miễn cưỡng.
“Đưa ô cho anh, anh đưa em về.”
Những lời này của Trần Giang Hà cũng không phải là đưa ra yêu cầu, nói xong trực trực tiếp nhận lấy ô
“Em đến căn tin." Ý của Khương Diệc Xu là không tiện đường.
“Vừa lúc anh cũng đói bụng." Trần Giang Hà thuận thế nói.
Khương Diệc Xu lắc đầu nói: "Em không muốn ăn cơm cùng anh.”
Trần Giang Hà lơ đễnh: "Vậy anh chịu đói, nhìn em ăn.”
Khương Diệc Xu không nói lời nào.
Sau khi vào căn tin, Khương Diệc Xu quả nhiên chỉ gọi thức ăn cho một người.
Trần Giang Hà đói bụng nhìn cô ăn, trên mặt cười hì hì, bộ dáng rất thỏa mãn
Khương Diệc Xu cúi đầu ăn mấy cọng rau xanh, hơi nghiêng qua trốn tránh ánh mắt của Trần Giang Hà, trầm mặc một lát, lại giơ tay đưa thẻ cơm trong lòng bàn tay cho anh: "Cho anh mượn.”
Trần Giang Hà đưa tay ra đón, bàn tay chạm vào ngón tay cô.
Khương Diệc Xu rõ ràng khẽ run lên.
Trần Giang Hà nhận lấy thẻ cơm một cách tự nhiên, nhưng không đứng dậy đi về phía cửa sổ mua cơm, chỉ là ánh mắt đột nhiên nhìn về phía cách đó không xa.
Nơi đó có một người quen đang ngồi, đeo kính mắt, trắng trẻo sạch sẽ, chính là Lý Hoằng Văn của học viện luật.
“Lý Hoằng Văn còn theo đuổi em không?”
Trần Giang Hà hỏi một câu.
Khương Diệc Xu gật đầu, nhưng lại lập tức sửng sốt.
Thì ra là Trần Giang Hà vươn tay, giúp cô vén mái tóc rơi lả tả ra sau tai.
Ánh mắt Lý Hoằng Văn cũng dại ra trong nháy mắt, người có ý như anh ta, đương nhiên là đã sớm nhận ra được tình cảm trước đây của Khương Diệc Xu và Trần Giang Hà đã xảy ra chút vấn đề.
Đang lúc anh ta cảm thấy có cơ hội, mỗi ngày thay đổi cách tiếp cận Khương Diệc Xu, không ngừng gia tăng thế tấn công theo đuổi, Trần Giang Hà lại xuất hiện.
Một động tác vén tóc vô cùng đơn giản của Khương Diệc Xu đã làm Lý Hoằng Vân nhìn đến hô hấp dồn dập.
Khương Diệc Xu ngẩng đầu, nhìn Trần Giang Hà gần trong gang tấc, cặp mắt hạnh đẹp đẽ rất nhanh liền phiếm hồng, nước mắt trong suốt đảo quanh, khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Trần Giang Hà lúc này mới hiểu được vì sao vừa rồi cô vẫn không chịu nhìn anh.
“Em no rồi.”
Khương Diệc Xu chỉ nhìn anh một cái, lập tức lại dời tầm mắt, thuận tiện đem đĩa thức ăn đẩy tới trước mặt anh.
Trần Giang Hà vừa định nói gì đó, cô đã đứng dậy rời đi, bước chân rất nhanh, đi chưa được mấy bước đã chạy, như là sợ anh sẽ đuổi theo
Nhưng Trần Giang Hà thật đúng là đứng dậy đuổi theo.
Lý Hoằng Văn cũng buông đũa, chạy ra, chỉ là không chạy được bao xa chợt dừng lại, giương mắt nhìn theo. Trần Giang Hà bước dài đuổi theo Khương Diệc Xu, đến trước mặt cô, không đỏ mặt không thở dốc cứ thế cúi người ôm một cái, trực tiếp khiêng cô rời đi......
“Mình đúng là không nên chạy ra.”
Lý Hoằng Văn hít sâu một hơi, đưa tay xoa lồng ngực, thật đau.
------
Dịch: MBMH Translate