Mưa đã ngừng, gió mát nhẹ thổi.
Trần Giang Hà giống như một thổ phỉ xuống núi cướp phu nhân về doanh trại, khiêng Khương Diệc Xu một đường chạy tới dưới lầu ký túc xá nữ sinh.
“Xin lỗi em." Lúc Trần Giang Hà đặt cô xuống, rất nghiêm túc nói tiếng xin lỗi, sau đó xoay người rời đi.
Anh biết rất rõ, hiện tại Khương Diệc Xu không muốn tiếp xúc quá nhiều với anh, vừa rồi khiêng cô một đường chạy tới đây, mang theo chút cưỡng ép, cũng khiến cô có chút kháng cự, nhưng đây cũng là phương thức tốt nhất để đánh bại tình địch, đồng thời có thể kéo gần khoảng cách với cô.
Chuyện làm lành này, kiêng kỵ nhất là đánh nhanh thắng nhanh, cho nên nhất cử nhất động của Trần Giang Hà, đều phải biết giữ chừng mực.
Khương Diệc Xu nhìn chăm chú vào bóng lưng anh thật lâu, khẽ thở dài, quay đầu đi vào ký túc xá.
Trần Giang Hà ra khỏi Trung Đại, cũng không vội vã rời khỏi thành phố đại học, mà gọi điện thoại cho Tần Thiệu Hải.
Bạn nối khố với nhau nên không cần phải nhiều lời, chỉ cần một cú điện thoại, rồi cùng nhau đến chỗ cũ ngồi uống chút bia, ăn đồ nướng, nói chuyện phiếm giải sầu.
“Giang Hà, nói thật tôi rất bội phục cậu." Tần Thiệu Hải bưng cốc bia chạm vào cốc của Trần Giang Hà, nói: "Lúc trước tôi nói chuyện phiếm với chị Hương Hương, bị Thu Nhã tra điện thoại bắt được, bây giờ nhớ lại vẫn còn sợ hãi. Cậu thì hay rồi, một chân đạp ba chiếc thuyền, đã thế lại còn chủ động thừa nhận.”
Trần Giang Hà liếc anh ta một cái không đáp lời, nghĩ thầm lúc trước cậu trốn trong tủ quần áo nhà Triệu Hương Ngưng cũng rất bình tĩnh gửi tin nhắn cầu viện cho tôi, tra điện thoại di động còn có thể lưu lại bóng ma tâm lý cho cậu sao?
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chủ động thừa nhận như vậy cũng tốt hơn bị truyền thông phơi bày, thời nay người mắc bệnh mắt đỏ ( hay ghen tỵ) nhiều lắm, cậu càng ưu tú, người ta lại càng muốn dìm chết cậu." Tần Thiệu Hải nói tiếp.
Câu này của anh ta ngược lại là lời nói thật, Trần Giang Hà sở dĩ lựa chọn thẳng thắn, cũng không phải là bởi vì như lúc trước ở trong điện thoại đã giải thích với dì nhỏ như vậy, mua bốn tấm vé vào cửa thế vận hội Olympic, hoặc là cùng đi, hoặc là cũng không đi, hai chọn một.
Điều quan trọng hơn, vẫn là tập đoàn nhà họ Triệu đang thu thập tài liệu, chuẩn bị mượn truyền thông cùng dư luận đâm sau lưng anh.
Dư luận cho tới bây giờ đều là con dao hai lưỡi, có thể giúp người ta một bước lên lên mây, cũng có thể làm người ta vạn kiếp bất phục, càng là thời điểm xuân phong đắc ý, lại càng phải cẩn thận cảnh giác.
"Cậu và Thu Nhã bây giờ thế nào rồi?" Trần Giang Hà không muốn nói nhiều về đề tài này, chủ động quan tâm hỏi anh ta một câu.
“Rất tốt.”
Tần Thiệu Hải cười cười: "Từ đợt tháng bảy mở quán trà sữa cho cô ấy, thái độ của cô ấy đối với tôi tốt hơn rất nhiều.”
“Vậy cậu và chị Hương Hương còn liên lạc không?" Trần Giang Hà lại hỏi.
“Không liên lạc nữa.”
Tần Thiệu Hải lắc đầu, nhấn mạnh: "Tôi nghĩ kỹ rồi, sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn với Thu Nhã.”
“Khụ.”
Trần Giang Hà đang uống bia thì sặc một ngụm, vốn định khuyên Tần Thiệu Hải suy nghĩ cẩn thận, nhưng ngẫm lại bộ dạng này của anh ta mà có thể cưới được Thu Nhã đã là tổ tiên độ mười kiếp rồi, tốt nghiệp xong kết hôn luôn cũng rất tốt, sau khi kết hôn phân phân hợp hợp thì có làm sao?
Brừ brừ!
Điện thoại di động Trần Giang Hà đặt trên bàn rung vài cái, có tin nhắn gửi đến. Anh cầm lên xem, là Dương Vãn Tình gửi tin nhắn tới: "Đêm nay tôi đi xã giao ở khách sạn Hồng Hải, có mấy vị lãnh đạo uống nhiều, tương đối khó chơi, có thể tới giúp một chút được không?"
Trần Giang Hà nhíu mày, tin nhắn này của chị Tình, rõ ràng là giang hồ cầu cứu.
“Tôi sẽ đến ngay.”
Trần Giang Hà không nghĩ nhiều, đứng dậy chào Tần Thiệu Hải: "Có chút việc gấp, đi trước.”
“Cần tôi giúp không?”
Tần Thiệu Hải rất có nghĩa khí hỏi.
Trần Giang Hà nhìn anh ta một cái, lắc đầu rồi tự mình chạy đi, uống rượu không tiện lái xe, anh chạy tới ven đường bắt một chiếc taxi, lập tức đi tới khách sạn Hồng Hải.
Lúc này, trong một gian phòng bao của khách sạn Hồng Hải, vài người đàn ông trung niên mặt mày hồng hào, bụng phệ đang thay phiên mời rượu Dương Vãn Tình.
Dương Vãn Tình có dẫn trợ lý tới, đáng tiếc không đỡ nổi nhiều người như vậy.
Hiện tại trợ lý đã uống gục, mấy vị lãnh đạo còn đang cao hứng, cô chỉ có thể tự mình kiên trì uống cùng họ.
“Ơ, trùng hợp quá!”
Đang uống, có người nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, tay trái mang theo một bình rượu, tay phải giơ ly rượu, mặt tươi cười đi tới, lần lượt chào hỏi: "Trương cục trưởng, Triệu cục trưởng, Phùng cục trưởng, Vương cục trưởng, không nghĩ tới ở đây có thể gặp được mấy vị lãnh đạo các ngài, hân hạnh, hân hạnh."
Người đi vào, chính là Trần Giang Hà.
------
Dịch: MBMH Translate