Những người này đều là nhân vật lớn chủ quản trên phương diện đất đai, lúc Trần Giang Hà kinh doanh công ty quản lý bất động sản Homesick, khó tránh khỏi có tiếp xúc với bọn họ.
Mấy vị lãnh đạo quay đầu nhìn tên nhóc không mời mà tới này, có người liếc mắt một cái đã nhận ra anh, chỉ là híp mắt làm bộ uống say, lười chào hỏi.
Dương Vãn Tình chăm chú nhìn về phía Trần Giang Hà, trên mặt lộ ra vẻ cảm kích, anh mang rượu vào, hiển nhiên trước khi vào cửa đã có chuẩn bị.
Trần Giang Hà không thèm để ý đến những gương mắt đỏ bừng say quên trời đất kia, vẫn như cũ cợt nhả nói: "Gặp lại không bằng ngẫu nhiên gặp, đêm nay trùng hợp như vậy, tôi muốn bồi mấy vị lãnh đạo uống một chút, không biết các ngài có thể nể mặt hay không?"
Nói xong, anh trước tiên rót thêm rượu vào ly của các lãnh đạo, sau đó tự mình rót đầy một ly, không nói hai lời kính trước.
“Tổng giám đốc Trần là ngôi sao khởi nghiệp của Việt Đông chúng ta, mặt mũi này đương nhiên phải nể.”
Các lãnh đạo thấy anh uống rượu rất quyết đoán, cũng ngồi xuống uống vài ly.
Vốn tưởng rằng tên nhóc Trần Giang Hà tuổi còn trẻ, tửu lượng hẳn là không được rèn luyện nhiều, nhiều lắm chắc cũng chỉ vài chai, không ngờ lúc lâm trận, mấy tên lãnh đạo đều chịu không nổi, lần lượt nằm úp sấp trên bàn không còn sức tái chiến, anh ngược lại vẫn chưa có gục.
“Chị Tình, đỡ em một chút.”
Lúc ra khỏi khách sạn, gió thổi qua, Trần Giang Hà rốt cục cảm giác được hơi rượu, đứng không vững.
Dương Vãn Tình tới gần, đưa tay đỡ lấy anh, hơi nặng, nhưng vẫn trong phạm vi đỡ được, bởi vì Trần Giang Hà vẫn còn ý thức.
“Cảm ơn cậu.”
Dương Vãn Tình ở bên tai anh nhỏ giọng nói một câu, đêm nay nếu anh không đến, thì người uống gục chính là cô. Tuy nói các lãnh đạo sẽ không làm chuyện gì quá đáng, nhưng là phụ nữ mà lại say trong lúc xã giao với một đám đàn ông, tóm lại không thích hợp.
“Không…không cần khách sáo với tôi.”
Trần Giang Hà nói chuyện có chút không lưu loát, nhưng ý thức rất tỉnh táo: "Chị đừng giống như lần trước ở trong phòng KTV (karaoke), thừa dịp tôi uống nhiều liền tặng tôi một chân lên mặt là được."
Dương Vãn Tình cười: "Đã lâu như vậy rồi, cậu còn nhớ à, thật ra hôm đó tôi cũng uống say mà.”
“Trí nhớ của tôi rất tốt.”
Trần Giang Hà bước chân loạng choạng, giọng nói có chút thở gấp: "Đêm hôm đó rõ ràng chị mang tất chân, lúc cọ lên mặt tôi lại cởi ra, tôi rất nghi ngờ lúc đó chị coi tôi là cái chậu rửa chân đó.”
“Bây giờ ai còn dùng chậu rửa chân để rửa chân chứ.”
Dương Vãn Tình đỏ mặt phủ nhận.
Chân của phụ nữ là nơi rất riêng tư, ở thời cổ đại chỉ có chồng mới có thể chạm vào, hiện đại tuy rằng đã cởi mở hơn, nhưng Dương Vãn Tình vẫn tương đối truyền thống, lúc ấy thật sự uống say, có một số chi tiết cô cũng không nhớ rõ.
“Cậu về trường hả?" Dương Vãn Tình nói sang chuyện khác.
“Về chứ." Trần Giang Hà gật gật đầu.
Dương Vãn Tình nhìn ánh trăng: "Muộn thế này rồi, trường học chắc cũng đóng cửa rồi.”
Nghĩ tới đây, Dương Vãn Tình gọi một chiếc xe ở cửa khách sạn, dẫn theo Trần Giang Hà đến chỗ ở tư nhân ở Thiên Hà Lâm và Tây Lộ.
“Chị Tình, sao chị lại cởi áo của em?”
Trên chiếc giường lớn mềm mại thơm ngát, Trần Giang Hà nằm thành hình chữ Đại(大)mắt mở to, đưa tay đè lại cổ tay trắng nõn của Dương Vãn Tình.
Dương Vãn Tình vốn muốn giúp anh cởi cúc áo sơ mi, tránh cho ngủ không thoải mái, bị anh hỏi như vậy, ngược lại có chút ngượng ngùng: "Bình thường cậu có thói quen mặc quần áo ngủ à?"
“Ừ.”
Trần Giang Hà “ừ” một tiếng, bỗng nhiên bật dậy, nửa ngồi nửa nằm.
Dương Vãn Tình cho rằng anh muốn nôn, vừa dùng chân đẩy đồ đựng đã sớm chuẩn bị tới trước mặt anh, vừa đưa tay dán vào lưng anh khẽ vỗ.
Không nghĩ tới Trần Giang Hà chỉ là đứng dậy khoát tay trên vai cô, hơi thở mang theo mùi rượu có chút nóng rực, lúc xẹt qua cổ cùng xương quai xanh khiến cô rất ngứa ngáy, rất mê người.
Ánh đèn trong phòng ngủ này rất nhu hòa, biểu cảm của Dương Vãn Tình dưới ánh đèn yên tĩnh, hai tròng mắt giống như một dòng nước trong, nhìn bàn tay anh khoác lên vai, lại nhìn khuôn mặt anh tuấn đẹp trai của anh, không nói gì.
"Sao chị có thể bình tĩnh như vậy?"
Trần Giang Hà nháy mắt mấy cái, hô hấp hơi ngưng tụ, mùi thơm trên người Dương Vãn Tình so với rượu uống đêm nay càng khiến người ta trầm mê.
Kỳ thật trong lòng cô cũng có chút khẩn trương, chỉ là ngoài mặt bình tĩnh mà thôi.
Dương Vãn Tình biết Trần Giang Hà không có ý xấu với cô, khóe miệng khẽ nhếch lên cười.
Lúc cô cười lên không hề có cảm giác lạnh lùng, chỉ là bình thường cô rất ít cười, khí chất thanh nhã thoát tục cùng với thân phận nữ tổng giám đốc, đương nhiên sẽ khiến người ta có cảm giác cao không thể với.
Nhưng lúc bình thường, Trần Giang Hà đối với cô chỉ là thưởng thức đơn thuần, đêm nay dưới sự thúc đẩy của rượu, ánh mắt không tự chủ mà có chút phiêu.
Khoảng cách gần thoạt nhìn, Dương Vãn Tình thật sự là một người phụ nữ rất có ý vị, cho dù là cách ăn mặc, cách trang điểm hay kiểu tóc, đều lộ ra mị lực tao nhã tự nhiên, sống mũi tinh tế cao thẳng, môi mỏng hồng nhuận, dáng người xinh đẹp, xương quai xanh tinh xảo, lại đem mị lực của cô tăng lên tới độ cao mà phụ nữ bình thường khó có thể với tới.
------
Dịch: MBMH Translate