Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 612 - Chương 612: Sự Trừng Phạt Cho Việc Bốc Đồng

Chương 612: Sự Trừng Phạt Cho Việc Bốc Đồng Chương 612: Sự Trừng Phạt Cho Việc Bốc Đồng

Chỉ có điều, khi vào cửa không thấy tam ca mà lại gặp Lưu Tử Du.

Lưu Tử Du quay đầu nhìn về phía Tôn Thiên, thấy anh đang mặc bộ quần áo răn ri, dáng người rắn rỏi, nhìn có chút tuấn tú, "Anh Thiên, ôm tôi một chút."

"Hả ?"

Tôn Thiên có chút mơ hồ, nếu không phải nhìn thấy Lưu Tử Du hai má đỏ bừng, anh còn hoài nghi là mình đang nằm mơ.

"Chưa nghe rõ thì bỏ đi."

Nhìn thấy Tôn Thiên ngơ ngơ sững sờ, Lưu Tử Du có chút tức giận xoay người đi về phía máy chấm công.

"Bíp ! Chấm công thành công."

Lưu Tử Du sau khi chấm công xong đang định quay người lại thì lồng ngực đột nhiên thắt lại, toàn thân lập tức cứng đờ, tim đập loạn xạ, phải một lúc sau, cô mới run giọng hỏi: "Cậu, cậu đang làm gì vậy ?"

“Cậu nói ôm, ôm một chút.” Tôn Thiên thẳng thắn trả lời, hơi thở dồn dập lúc này làm lộ ra vẻ căng thẳng mãnh liệt của anh.

Lưu Tử Du ngơ ngác : “Bảo cậu ôm một chút, nhưng… có bảo cậu ôm ngực tôi đâu.”

Tôn Thiên nghe vậy liền vội vàng rút tay lại, cuốn sổ ghi chép ôm trong tay lạch cạch rơi xuống đất, anh cũng không thèm nhặt lên, đỏ mặt tía tai đứng sang một bên, giống như một đứa trẻ mắc lỗi.

"Vốn dĩ đã nhỏ, cậu còn ôm chặt như vậy."

Lưu Tử Du nhỏ tiếng trách móc, cúi đầu nhìn mình, sau đó nghĩ tới em gái Lâm, trong lòng trầm tư thở dài: "Haizz, giữa người với người chênh lệch thật sự rất lớn."

“Thật xin lỗi, vừa rồi tôi quá căng thẳng.” Tôn Thiên xin lỗi: “Lần sau tôi sẽ nhẹ nhàng hơn.”

"Hừ !"

Lưu Tử Du khẽ hừ một tiếng, bĩu môi nói: "Còn muốn có lần sau, nằm mơ đi ! Cậu đi đi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cậu."

"Ồ."

Tôn Thiên gật đầu, nhìn bạn học Lưu Tử Du lúc tức giận hai mắt có chút giống quả ớt nhỏ, đầu óc không tỉnh táo sau đó xoay người rời đi.

"Đúng là một kẻ ngốc."

Nhìn thấy anh như một kẻ ngốc bước ra ngoài, Lưu Tử Du trong lòng thầm chửi rủa, nhưng khóe miệng lại hiện lên một đường cong rất đẹp. Mặc dù cái ôm vừa rồi của Tôn Thiên có chút thô bạo nhưng cô lại khá thích sự đột ngột và mạnh mẽ lúc đó, có cảm giác như có một dòng điện chạy qua người.

“Đây chính là cảm giác khi yêu sao ?”

Lưu Tử Du suy nghĩ một chút, cúi đầu nhìn thấy trên mặt đất có một cuốn sổ ghi chép, cô nhặt lên đặt lên bàn làm việc, sau đó điều chỉnh cảm xúc rồi tập trung vào công việc.

Vào lúc 2 giờ 30 chiều, Trần Giang Hà nhận được thông báo từ Triệu lão sư của Đoàn Ủy trường Đại học, đến văn phòng Đoàn Ủy tham gia cuộc họp.

Với tư cách là phó bí thư sinh viên của Đoàn Ủy trường Đại học, số lần Trần Giang Hà xuất hiện ở văn phòng Đoàn Ủy trong một học kỳ có thể đếm trên đầu ngón tay. Tuy nhiên, lãnh đạo và các giáo viên của Đoàn Ủy rất khoan dung với anh, các cuộc họp không quan trọng thì sẽ không thông báo.

Khi đến văn phòng Đoàn Ủy, Trần Giang Hà mới phát hiện cuộc họp lần này không chỉ là cuộc họp nội bộ của Đoàn Ủy trường, Hiệu trưởng và phó Hiệu trưởng đều có mặt, ngồi bên cạnh bí thư Đoàn Ủy Hoàng Dự Chương là người mà Trần Giang Hà thường xuyên mơ thấy trong khoảng thời gian này, cô Từ.

"Giang Hà, qua đây ngồi."

Hoàng Dự Chương nhìn Trần Giang Hà, mỉm cười vẫy tay ra hiệu với anh.

Từ sự nhiệt tình của bí thư Hoàng, Trần Giang Hà trong lòng biết rõ cô Từ không đề cập đến vấn đề tình cảm với gia đình cô.

Cô nói trong điện thoại : Trần Giang Hà, sau này chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa.

Lúc đó giọng điệu Từ Chỉ Tích rất kiên quyết, nhưng từ đầu đến cuối, cô đều không nỡ nói ra hai chữ “chia tay”.

Cũng giống như Khương Diệc Xu cắt đi mái tóc dài, nhưng cuối cùng vẫn không cắt đứt được nỗi vấn vương trong lòng, chuyện tình cảm, một khi đã có mối quan hệ thân mật nhất thì rất khó để mà nói cắt đứt là cắt đứt.

Trần Giang Hà sải bước đi tới, hóa ra giữa bí thư Hoàng và cô Từ còn có một chiếc ghế trống, anh không khách sáo chút nào, cười hì hì rồi ngồi xuống, sau đó mặt dày đến gần Từ Chỉ Tích, liếc nhìn nội dung cuộc họp mà cô vừa ghi chép lại.

Chữ viết của cô Từ rất đẹp, linh động đẹp đẽ, ngòi bút uyển chuyển. Nhìn nét chữ của cô, trong đầu tự nhiên có thể liên tưởng đến dáng vẻ của một người phụ nữ trong sáng và xinh đẹp.

Sau một thời gian không gặp, Trần Giang Hà nhận thấy cô Từ dường như xinh đẹp hơn trước, mái tóc mượt mà mềm mại như lông vũ thiên nga đen treo rủ xuống vai, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, sống mũi thẳng, đôi mắt sáng long lanh, và khí chất thuần khiết bẩm sinh khiết, đẹp đến mức không thể hình dung được.

Hiệu quả làm lạnh của điều hòa trong văn phòng Đoàn Ủy không tốt lắm, có nhiều người ngồi họp như vậy, không khí ngột ngạt nóng nực, má Từ Chỉ Tích cũng hơi đổ mồ hôi. Khi Trần Giang Hà đến gần, cô ấy ngẩng đầu nhìn đi chỗ khác, vô tình để lộ ra chiếc cổ trắng nõn cùng xương quai xanh xinh đẹp, thực sự là hời cho tên khốn có đôi mắt không thật thà này.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0