"Đều là hư danh thôi." Trần Giang Hà cười lắc đầu, cố ý tránh cửa sau trường đại học, mang theo hai chị em đi dạo đến cửa chính.
Ngoài ra còn có một con phố thương mại rất sôi động ngoài cổng chính của đại học tài chính Quảng Đông, về đêm các quán ăn vặt ban đêm và xe bán đồ ăn di động tấp nập khắp phố như tôm càng cay, cá nướng Trùng Khánh, thịt cừu xiên, hàu Trạm Giang, v.v đều có sẵn. Kết hợp với bia đá lạnh, mùi thơm lan xa hàng trăm mét khiến bạn phải chảy nước miếng khi ngửi thấy từ xa.
"Cô giáo Từ, cô có mang theo tiền không?" Trần Giang Hà quay đầu hỏi Từ Chỉ Tích.
"Có mang." Từ Chỉ Tích lấy ví tiền ra.
Trần Giang Hà đưa tay tiếp nhận, cười nói: "Đi thôi, tôi mời hai chị em đi uống nước chè."
Từ Chỉ Tích sửng sốt một chút.
"Tiểu đội trưởng, tôi cũng muốn uống nước chè."
Cách đó không xa truyền đến một giọng nói hùng hậu.
Trần Giang Hà ngẩng đầu lên nhìn, liền nhìn thấy chính là bạn học Trình Kim Sơn cùng lớp mình, tiểu tử này đang xếp hàng trước quán hàu Trạm Giang cách đó mấy mét.
Trình Kim Sơn vừa dứt lời, các học bạn cạnh cũng phụ họa theo: "Chúng tôi cũng muốn, chúng tôi cũng muốn."
"Nước chè béo lắm, tôi thay các cậu uống là được rồi."
Trần Giang Hà mỉm cười, nói lớn: "Đêm nay tôi mời các cậu ăn hàu, có thể ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiều, ăn không hết đóng gói mang đi, quay về ký túc xá 414 tìm Lưu Đống Lương chi trả."
Nghe vậy, đám người Trình Kim Sơn ngay lập tức hét lên, gọi thẳng tiểu đội trưởng đại khí.
Từ Chỉ Quân kéo góc áo chị gái: "Chị, anh rể em luôn tốt như vậy sao?"
"Ừm."
Từ Chỉ Tích yên lặng gật đầu, trong lòng tự nhủ tên khốn này vẫn luôn giỏi trong việc thu mua lòng người, then chốt bản thân cũng không chịu thiệt.
Càng làm người tức giận chính là, bản thân đã bị lừa ba lần cùng một thủ đoạn mà không hề hay biết.
Dùng tiền cô giáo Từ mua nước chè dường như so với bình thường uống càng ngọt hơn, Trần Giang Hà hớp vài ngụm đã uống hết bát lớn.
Ngày mai là cuối tuần, Từ Chỉ Quân tối nay cũng không có ý định về Đại học Quảng Đông, uống nước chè xong Trần Giang Hà lại dẫn cô đi ăn tôm càng.
Con gái Giang Tây thật sự ăn được đồ cay, Trần Giang Hà ăn vài con đã bị cay đến mức môi đỏ chót, không ngừng uống bia để giảm vị cay, hai chị em lại không giống như anh, ăn được rất đã.
"Chị, em có thể uống chút rượu được không?" Từ Chỉ Quân nhỏ giọng hỏi chị gái.
"Uống một ít thôi." Từ Chỉ Tích ôn nhu gật đầu.
Từ Chỉ Quân vui vẻ bưng chén rượu lên, uống nửa cốc bia nhỏ, lần lượt cụng ly với chị gái và Trần Giang Hà: "Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn em uống rượu, em muốn nâng ly chúc mừng."
Trần Giang Hà cùng Từ Chỉ Tích đều ngẩng đầu nhìn về phía cô.
"Chúc chị gái, anh rể vĩnh kết đồng tâm, bạc đầu giai lão, ân ái một đời." Từ Chỉ Quân ý cười dịu dàng nói.
"Khá lắm." Trần Giang Hà nhướng mày, thầm nghĩ đây chính là người đạt điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh đại học của huyện Vụ Nguyên, đây cũng quá đội lên.
Gò má Từ Chỉ Tích chợt đỏ, nhẹ giọng nói: "Để cho em uống rượu, chứ không có cho em nói lung tung."
"Được." Từ Chỉ Quân xinh đẹp mỉm cười, nâng chén uống một hơi cạn sạch, khuôn mặt nhỏ lập tức nổi lên màu hồng: "Không được á, hai người tùy ý."
Ngày hôm sau là thứ bảy, thích hợp thức đêm, ngủ nướng.
Nhưng mà Từ Chỉ Quân có thói quen ngủ sớm, cô giáo Từ cũng biết điều này, nên ăn khuya xong đã đưa cô về ký tức xá trước 10 giờ.
Sau khi nhìn hai chị em đi lên lầu, Trần Giang Hà đặc biệt đứng ở dưới lầu chờ một lúc.
Đang định rời đi, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc từ cầu thang truyền đến, lúc đèn cảm ứng sáng lên, Trần Giang Hà ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên là cô giáo Từ.
"Sao cậu vẫn chưa rời đi?"
"Sao em lại đi xuống lầu?"
Hai người nói chuyện gần như là cùng một lúc.
Trần Giang Hà nhìn tay trái của cô, hóa ra cô giáo Từ xuống lầu để vứt rác.
Từ Chỉ Tích liếc mắt nhìn anh, đi tới trạm xử lý rác cách đó không xa, vứt chiếc túi trên tay đi, chợt cúi đầu đi dọc hành lang.
"Đứng lại!"
Trần Giang Hà đột nhiên lên tiếng.
Từ Chỉ Tích trong lòng giật mình, nhìn thấy anh đang sải bước về phía cô.
Đang do dự có nên nhanh chóng lên lầu hay không, trong chớp mắt Trần Giang Hà đã đi tới trước mặt.
Từ Chỉ Tích ngước mắt nhìn anh, chỉ thấy cái tên này từ trong túi áo lấy ra nửa gói khăn giấy, nắm chặt tay trái của cô lên, nghiêm túc giúp cô lau sạch nước ở trên ngón tay cô.
"Được rồi, có thể đi rồi."
Trần Giang Hà vừa nói vừa giậm chân, đèn cảm ứng xoạt một tiếng sáng lên.
"Cạch."
Khoảnh khắc đèn bật sáng, Từ Chỉ Tích nhấc tay đè chặt vai Trần Giang Hà, đem anh đẩy vào tường.
"Ách?"
Trần Giang Hà có hơi kinh ngạc, cho rằng cô giáo Từ lại muốn đánh người, không nghĩ tới cô ấy nhắm hai mắt sát vào, cúi đầu chạm nhẹ vào môi anh, giọng yếu ớt nói: "Về sau không nên xuất hiện ở trước mặt tôi."
------
Dịch: MBMH Translate