Vẻ mặt Trần Giang Hà mờ mịt, nghĩ thầm có phải là cầm nhầm kịch bản rồi hay không, không phải nên là tôi ép sát cô vào tường, nhếch miệng lạnh lùng này: "Cô gái, cô trốn không thoát đâu."
Kết quả ...
"Cô ấy đẩy mình vào tường, cắn mình, còn nói về sau không nên xuất hiện ở trước mặt cô ấy, sau đó chạy."
Trần Giang Hà trở về ký túc xá, sau khi tắm xong nằm ở trên giường, trong đầu nghĩ đến hành động của cô giáo Từ trước khi lên lầu, nhìn như anh có chút chịu thiệt, nhưng trên thực tế huyết kiếm.
Vốn dĩ anh muốn ngủ nướng, nhưng sáng ngày hôm sau hơn bảy giờ chuông điện thoại di động liền vang lên, Trần Giang Hà mơ mơ màng màng cầm điện thoại di động lên, liếc mắt nhìn ID người gọi: Khương Diệc Xu.
Trần Giang Hà không nghĩ nhiều liền nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Anh dậy chưa?"
Khương Diệc Xu hỏi một câu, còn nói: "Em đang ở cổng chính của trường anh."
"Hả?" Trần Giang Hà thanh tỉnh.
Đang thắc mắc tại sao Diệc Xu lại đến trường tài chính vào sáng sớm như vậy, liền nghe cô do dự nói rõ ràng mục đích đến: "Em mua thuốc cho anh."
Trần Giang Hà ngay lập tức tỉnh cả ngủ; "Em ở cửa đợi anh một lát, anh đến ngay."
Nói xong anh liền đứng dậy, một phút mặc quần áo xỏ giày, hai phút đánh răng rửa mặt, 3 phút tật bào, chạy vội xuất hiện ở cửa chính trường học.
Giương mắt vừa nhìn, Khương Diệc Xu quả nhiên đứng ở cửa trường học chờ anh, trong tay cầm một túi nhựa lớn trong suốt đựng đầy thuốc.
Trần Giang Hà bước nhanh về phía trước, lặng lẽ từ trong tay cô nhận lấy túi, sau đó nắm chặt tay của cô liếc nhìn lòng bàn tay, có hai vết đỏ sậm rõ ràng.
"Có phải em đến từ rất sớm rồi không?! Đợi rất lâu rồi mới gọi điện thoại cho anh?" Trần Giang Hà hỏi.
"Ừm." Khương Diệc Xu gật đầu, nói: "Không còn chuyện gì nữa, em về trường học."
"Đừng vội đi." Trần Giang Hà kéo cô, sau đó từ trong túi lấy ra chuỗi chìa khoá đưa ra: "Đây là cho em."
Khương Diệc Xu có chút nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh.
"Quà sinh nhật của em."
Trần Giang Hà giao xong chìa khoá, cảm giác tội lỗi trong lòng anh dịu đi đôi chút.
"Anh nhớ uống thuốc đúng giờ, thư giãn tinh thần, sẽ không có chuyện gì." Khương Diệc Xu dặn dò.
"Ừm, anh nghe em." Trần Giang Hà nghiêm túc trả lời.
Khương Diệc Xu không nói gì, nhấc chân muốn đi, phát hiện Trần Giang Hà còn nắm tay của cô, dừng chân lại chần chờ chốc lát, bỗng nhiên xoay người ôm lấy anh, sau đó nhẹ nhàng tránh tay của anh ra, chạy đến bến xe buýt cách đó không xa.
Trần Giang Hà đuổi lên trước: "Chạy nhanh như vậy làm gì, anh đưa em về."
"Không cần đâu!"
Khương Diệc Xu vội vã lên xe.
Trần Giang Hà phát hiện trong ánh mắt cô có chút chống cự, thế là đứng tại chỗ, vẫy tay chào tạm biệt, tâm trạng có phần sa sút trở về ký túc xá.
"A Tuấn."
Trần Giang Hà đi tới đầu giường Lý Tuấn, đưa cho hắn chiếc túi nhựa trên tay.
Lý Tuấn sửng sốt cầm lấy, mở ra xem, bên trong tất cả đều là mấy hộp thuốc nhập khẩu trị giá mấy ngàn, cảm động đến không biết nói cái gì cho phải.
Trần Giang Hà khoát tay một cái nói: "Đừng xúc động quá, uống thuốc đúng giờ, thư giãn đầu óc, sẽ không có chuyện gì."
"Ừ." Lý Tuấn cúi đầu phát hiện trong hộp thuốc có một mảnh giấy có tiêu đề rất đẹp, trên đó có viết chữ, chữ viết đặc biệt thanh tú.
Hắn tỉ mỉ lấy ra, không đọc nội dung mà trực tiếp đưa cho Trần Giang Hà: "Tam ca, đây chắc là cô gái nào đó viết cho anh đúng không?"
Trần Giang Hà nhận lấy nhìn một chút, phát hiện là chữ viết của Diệc Xu.
"Quãng đời còn lại của anh còn rất dài, cho dù không thể ở gần nhau làm bạn, nhưng em hy vọng người mà anh yêu thương trong lòng sẽ luôn hạnh phúc, bình yên."
Trần Giang Hà sờ mặt giấy, cảm thấy hơi ướt.
"Nha đầu ngốc, anh sống là người của em, chết là quỷ của em." Trần Giang Hà lấy điện thoại di động ra gửi cho Khương Diệc Xu một tin nhắn ngắn.
"Không muốn." Khương Diệc Xu lập tức trả lời.
Trần Giang Hà: "Không muốn cái gì?"
Khương Diệc Xu: "Không muốn anh."
Trần Giang Hà: "..."
"Đùa anh đó."
Khương Diệc Xu ngồi ở trên xe buýt, mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cẩn thận gõ ra một dòng tin nhắn bày tỏ cảm xúc của mình.
Nhưng sau khi gõ xong, cô suy nghĩ một chút, yên lặng xóa bỏ một phần lớn, chỉ để lại hai chữ gửi đi: "Người xấu."
Trần Giang Hà nhìn thấy tin nhắn này nhếch miệng cười, dù sao anh xưa nay không nghĩ tới làm người tốt, cho dù là khốn nạn, hay là người xấu, ở trong mắt anh đều là biệt danh.
"Gọi anh trai." Trần Giang Hà trả lời.
Đáng tiếc, tin nhắn này gửi đi rất lâu cũng không có phản hồi lại.
Trần Giang Hà cũng không ôm hy vọng gì, điện thoại đặt ở trên bàn sách, mở máy tính ra kiểm tra báo cáo dữ liệu kinh doanh nhận được trong email.
"Thành tích của một số thành phố trọng điểm ở đồng bằng sông Châu Giang trong giai đoạn này thực sự là một mớ hỗn độn."
------
Dịch: MBMH Translate