Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 638 - Chương 638: Trần Giang Hà, Cậu Làm Con Người Đi

Chương 638: Trần Giang Hà, Cậu Làm Con Người Đi Chương 638: Trần Giang Hà, Cậu Làm Con Người Đi

“Thật ra tiến sĩ Vương Viễn có chút hứng thú với tôi.” Đàm Thiên Bình do dự nói.

Trần Giang Hà nhìn thẳng vào cô: “Sau đó thì sao ?”

Đàm Thiên Bình mím môi nói: "Nếu Trần tổng nhất quyết phải có được tiến sĩ Vương Viễn, tôi có thể hy sinh một chút."

"Chị Bình, tôi hy vọng chị hiểu rõ vị trí của mình."

Trần Giang Hà đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Đàm Thiên Bình có chút ngơ ngác.

“Chị là là tổng tài khu vực Hoa Đông của Light Chaser, là thành viên hội đồng quản trị của công ty, là trợ thủ đắc lực của tôi. Cho dù Vương Viễn có gia nhập công ty, địa vị của ông ta cũng sẽ không cao hơn chị.

Trần Giang Hà rất tức giận: “Lợi ích cá nhân của chị chính là lợi ích cốt lõi của công ty, sao có thể tùy tiện hy sinh chứ ?”

Đàm Thiên Bình vô cùng cảm động khi nghe những lời này. Ban đầu, khi cô còn làm việc tại Group Buying Gạo Nếp, chưa từng có bất kỳ lãnh đạo nào nói những lời tương tự với cô, chứ đừng nói đến sếp của cô.

Mặc dù Trần tổng nhìn có vẻ rất tức giận nhưng trong lòng cô lại vô cùng cảm động.

Trần Giang Hà nhìn cô thật sâu, đổi ngữ khí nói: “Không khí buổi gặp mặt tối nay với tiến sĩ Vương Viễn tốt hơn rất nhiều so với dự liệu của tôi. Chủ yếu là do công việc giai đoạn đầu chị đã làm rất đến nơi đến chốn. Nếu tiếp theo tiến triển thuận lợi, tôi sẽ ghi công đầu cho chị."

"Đây là chuyện tôi nên làm." Đàm Thiên Bình cười nói. Con người Trần tổng chính là như vậy, cần mắng thì mắng, cần khen thì khen, không hề có chút mơ hồ nào.

Đây cũng chính là nhân cách quyến rũ của riêng anh.

"Cũng không còn sớm nữa, chị quay về nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ ở lại Thượng Hải vài ngày, nghĩ cách ký hợp đồng với Vương Viễn rồi mới rời đi." Trần Giang Hà nói.

"Được rồi, Trần tổng, cậu cũng nghỉ ngơi sớm chút." Đàm Thiên Bình gật đầu, nhẹ nhàng nói chúc ngủ ngon.

"Chúc ngủ ngon."

Trần Giang Hà xua tay, xoay người đi vào khách sạn, đi thang máy trở về phòng khách.

"Trần Giang Hà, nghe nói cậu tới Thượng Hải rồi ?"

Đang nằm trên giường, điện thoại QQ của Trần Giang Hà vang lên mấy lần, khi anh mở ra thì thấy tin nhắn của Dương Uyển Oánh.

"Đúng vậy, tôi vừa mới tới." Trần Giang Hà cũng không giấu giếm gì, cười trả lời : "Tin tức của cô cũng nhanh thật."

"Không nhanh chút nào."

Tốc độ gõ chữ của Dương Uyển Oánh rất nhanh, chưa đầy mười giây đã trả lời một tin nhắn dài: “Chủ yếu là tôi khá quan tâm đến cậu, làm gì giống như như cậu chứ, suốt mấy tháng cũng không chủ động liên lạc, trong lòng căn bản không coi tôi là bạn mà."

"Những người cần phải thường xuyên liên lạc mới có thể duy trì tình cảm thì đều là bạn xấu. Giao tình giữa hai chúng ta không cần liên lạc thường xuyên, khi nào thiếu tiền gọi một tiếng là được."

Trần Giang Hà cũng trả lời một tin nhắn dài, sau đó cười hì hì bổ sung: "Uyển Oánh, gần đây tình hình kinh tế của tôi có chút eo hẹp, cho tôi mượn mấy trăm triệu để xoay sở chút."

"Trần Giang Hà, cậu làm con người đi... Tôi vừa tìm cậu, thì cậu lại mượn tiền tôi." Dương Uyển Oánh gửi đến mấy cái nhãn dán hừ hừ.

"Nếu không thì sao ?" Trần Giang Hà hỏi.

"Cậu và chị gái ăn tôi mấy lần đi ăn khuya đều không gọi tôi, hiếm khi đến Thượng Hải một chuyến, cậu không nên chủ động chiêu đãi tôi sao ?"

Dương Uyển Oánh gõ chữ : “Chị gái tôi cũng tới Thượng Hải rồi đó.”

"Chị gái cô tới Thượng Hải làm gì ?" Trần Giang Hà tò mò hỏi.

“Nếu cậu đồng ý đãi tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết.” Dương Uyển Oánh cố ý dụ anh.

Trần Giang Hà dứt khoát không thèm hỏi thêm nữa: "Không nói thì bỏ đi, ngày mai tôi có việc quan trọng phải làm, đi ngủ đây, chúc ngủ ngon."

"Chị ơi, chị nhìn cậu ta đi."

Dương Uyển Oánh nhận được lời chúc ngủ ngon cực kỳ qua loa từ Trần Giang Hà, tức giận đưa điện thoại cho chị gái Dương Vãn Tình, bản thân thì lăn qua lăn lại trên giường, trông có chút tính khí trẻ con.

"Đây không phải là rất bình thường sao ?"

Dương Vãn Tình đặt quyển sách 《Tình yêu đơn giản》 trên tay xuống, thản nhiên liếc nhìn nhật ký cuộc trò chuyện trên QQ, khóe miệng lộ ra một nụ cười xinh đẹp.

Dương Uyển Oánh ngừng lăn lộn, bĩu môi đến gần chị gái, hoài nghi hỏi : "Như vậy mà còn bình thường sao ? Có phải là cậu ta đã làm chuyện càng quá đáng hơn với chị không ?"

"Không có." Dương Vãn Tình mỉm cười lắc đầu.

Dương Uyển Oánh nhìn chị gái: “Em nghi ngờ là có đó, chỉ là trong tiềm thức của chị không cảm thấy là quá đáng mà thôi.”

"Có lẽ vậy." Dương Vãn Tình cũng không biện giải, đưa tay cầm lấy cuốn sách vừa đọc lên, cúi đầu né tránh ánh mắt của em gái : "Em đi ngủ sớm đi, ngày mai còn có việc, chị đọc sách thêm một lúc rồi cũng đi ngủ."

"Ồ."

Dương Uyển Oánh buồn rầu ồ một tiếng, vén chăn lên, cả người chui vào rồi trùm lại, im hơi lặng tiếng được một lúc rồi lại xoay người đứng dậy, cầm điện thoại chụp một bức ảnh nửa thân của chị gái rồi gửi cho Trần Giang Hà trong miệng nhỏ tiếng lẩm bẩm : "Cho cậu phớt lờ tôi, xem lần này cậu có ngủ được hay không."

Dương Vãn Tình ngẩng đầu, nhìn em gái một lúc lâu rồi lặng lẽ dùng chăn đắp lên đôi chân không mặc nội y.

"?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0